Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 237: Hai đại phe phái (3)
Hắn vung lên Huyết hải phiên, máu cuồn cuộn tuôn trào ra. Hoá thành một biển máu, chụp xuống đầu Dương Khai.
Cùng lúc đó, một cỗ kiếm ý cũng chém lên trên người Dương Khai. Trong lòng Giang Tuyết Tùng cao hứng một trận. Tuy không biết thanh niên này có tu vi như thế nào, nhưng bị kiếm tu thi triển kiếm kỹ trong phạm vi ba thước, há có thể thoát được sao? Huống chi giờ phút này còn có Ưng lão phối hợp.
Hai người tuy rằng vẫn luôn bất hoà, nhưng thời khắc này đồng tâm hiệp lực, phối hợp ăn ý đến cực điểm.
Kiếm quang chém xuống, sắc mặt Giang Tuyết Tùng biến hoá. Mà Ưng lão dường như cũng cảm nhận được điều gì, thân hình mạnh mẽ chấn động.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng nhìn ra sự rúng động trong mắt đối phương. Sau đó không chút do dự, hoá thành hai đạo lưu quang phóng ra ngoài. Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Bên trong biển máu cuồn cuộn, một nắm tay mạnh mẽ vươn ra, biển máu vỡ vụn. Kiếm quang cũng biến mất vô hình.
Dương Khai bước một bước, thân người hắn lập tức ra tới bên ngoài. Nhưng hắn không truy kích, chỉ dựa vào trụ cung điện, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Giang Tuyết Tùng và Ưng lão lao ra khỏi đại điện, phóng mắt nhìn lên, ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy Di Khí sào huyệt bọn họ luôn cho là phòng thủ kiên cố, không biết từ đâu xuất hiện mấy chục cỗ chiến hạm màu đen. Từng cỗ chiến hạm màu đen to lớn bao vây sào huyệt của bọn họ, từ trên chiến hạm, từng đạo bóng người phi xuống đuổi giết những võ giả của Di Khí sào huyệt.
Từ lúc nào!
Di khí sào huyệt dễ thủ khó công, có đại trận thiên nhiên thủ hộ, còn có tinh không phong bạo khủng bố đến cực điểm. Chỉ có nhân tài tinh thông quy luật mới có thể bình yên tiến vào thông đạo. Hoàng Tuyền tông tuy có thực lực không tầm thường, nhưng để Ưng lão tự mình dẫn người tấn công Di khí sào huyệt, cũng phải trả một cái giá đắt. Sở dĩ hắn có thể bình yên tiến vào nơi đây chủ yếu là vì mười mấy năm trước Giang Tuyết Tùng chủ động liên lạc hắn.
Tuy nhiên, giờ khắc này nhìn địa phương an toàn như vậy bị người vô thanh vô tức công phá. Điều này quả thực là ác mộng.
Từng đạo khí tức mạnh mẽ ập đến từ bốn phương tám hướng. Nhẹ nhàng nói với Ưng lão và Giang Tuyết Tùng một sự thực tàn khốc, hôm nay bọn họ chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên bay về hướng bọn họ, ánh mắt Giang Tuyết Tùng ngưng trọng, thấy rõ đó là một tiểu nha đầu tầm bảy tám tuổi.
Ưng lão hiển nhiên cũng phát hiện ra, sắc mặt âm lãnh. Huyết hải phiên trên tay rung động, cuốn nha đầu đó vào bên trong mặt cờ.
Thân hình Giang Tuyết Tùng hoảng sợ thối lui, nhanh chóng tạo ra khoảng cách với Ưng lão.
“Ngươi làm gì vậy!” Ưng lão tức giận nhìn hắn “Nhanh hỗ trợ ta, liên thủ rời khỏi nơi này.”
Người này đầu óc quả thực có bệnh, đến lúc này có muốn cách xa mình. Chẳng lẽ hắn nghĩ dựa vào một thanh kiếm nát là có thể giết ra vòng vây sao?
Giang Tuyết Tùng chân thành nhìn hắn, lắc đầu nói: “Tự cầu nhiều phúc đi!”
Tuy rằng hắn không nhìn ra tiểu cô nương có gì kỳ lạ, nhưng thời điểm nàng tới gần, kiếm tâm trong cơ thể hắn truyền đến báo động mãnh liệt. Một thanh âm báo động không ngừng hò hét trong lòng hắn, bảo hắn tránh xa một chút, càng xa càng tốt.
“Ngươi điên rồi?” Ưng lão giận dữ quát: “Kế hoạch tốt nhất chỉ có thể là ta và ngươi cùng nhau… n?” Nói được một nữa, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn lại phía Huyết hải phiên. Chỉ thấy trên mặt cờ hiện ra một đoá hoả diễm đỏ sẫm, nhanh chóng lan tràn, điên cuồng thiêu đốt.
Khí tức nóng rực làm cho can đảm của Ưng lão biến mất, liều mạng điều động thánh nguyên nhập vào bên trong phiên kỳ, muốn tiêu diệt hoả diễm này.
Nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào, hoả diễm vẫn không mảy may dao động, ngược lại còn khuếch trương nhanh hơn.
“Phốc…” Ưng lão phun ra một ngụm máu tươi. Bí bảo bị hao tôn, cũng làm cho hắn bị phản phệ. Bóng người nho nhỏ bước ra từ Huyết hải phiên, ngón tay như dương chi bạch ngọc điểm nhẹ lên trên trán Ưng lão.
Cả người Ưng lão lập tức như bong bóng cao su, xụi lơ ngã trên nền đất.
Một tay Lưu Viêm để trên tay Ưng lão, ngẩng đầu nhìn lại. Giang Tuyết Tùng đã nhân kiếm hợp nhất, hoá thành một đạo kiếm quang chạy như bay ra ngoài.
Gặp quỷ rồi! Không biết tiểu cô nương đó giở trò quỷ gì, bị Ưng lão thu vào trong Huyết hải phiên chẳng những có thể bình an vô sự đi ra, còn có thể thoát vây. Thậm chí Huyết hải phiên bị huỷ, một ngón tay có thể làm Ưng lão trọng thương. Thực lực như vậy vượt xa tưởng tượng của hắn.
Kiếm tâm có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể tiếp thêm cho hắn dũng khí chiến một trận. Chỉ có một ý niệm duy nhất quay cuồng trong đầu.
Trốn, trốn càng xa càng tốt!
“Ngươi không cần chạy.” Thanh âm thanh thuý như nước suối róc rách vang lên bên tai.
Giang Tuyết Tùng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tiểu nha đầu nọ đang chạy song song với mình. Một bộ dáng không nhanh không chậm, trên tay còn mang theo Ưng lão đang hấp hối.
Khoé mắt hắn hung hăng run rẩy, có xúc động muốn chửi má nó. Hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, kiếm quang nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ.
“Đã nói…” Lưu Viêm vươn bàn tay nhỏ bé, cầm lấy trường kiếm. Kiếm quang nháy mắt dừng lại, nàng tức giận nói: “Đừng chạy!”
Bí bảo cấp hư vương Sơn trảm hải, sắc bén vô cùng, cứ như vậy bị nàng cầm trên tay. Trường kiếm không thể tạo nên cho nàng nửa điểm thương tổn.
“Oa…” Giang Tuyết Tùng phun ra một ngụm máu tươi. Đây là do hắn chịu công kích phả phệ. Hắn quay đầu lại nhìn nàng, cảm thấy hoang đường như đang nằm mơ.