Truyện sex dài tập
16/05/2025 by truyensex | Leave a Comment
Phần 59 Sau buổi gặp gỡ với Hoa Ngọc Linh, tôi trở về nhà và lặp lại cuộc sống của một anh chàng độc thân. Tắm rửa, ăn cơm rồi lướt mạng đọc tin tức. Thật may, tôi vẫn còn niềm đam mê vẽ. Chừng nào còn được vẽ, tôi còn cảm thấy mình sống, […]
Read more »
Tagged
Phần 58 Linh không phản ứng ngay trước câu trả lời của tôi. Em chống cằm nhìn ra ngoài phố, đôi mắt dõi theo dòng xe cộ đang vãn dần dưới ánh chiều tàn. Lát sau em hỏi: – Thật chứ? Tùng quên hết rồi à? Không, tôi vẫn nhớ, vẫn yêu em. – Tôi […]
Phần 57 Tôi vẫn nhớ cái tuổi 17, tuổi sắp bước vào ngưỡng cửa đại học, cái tuổi mà mọi thằng con trai đều ngu ngốc nhưng tràn đầy ước mơ. Tôi nhớ mình đã vui thế nào mỗi khi hoàn thành một bức tranh hay chia sẻ ý tưởng cho người khác. Tôi chợt […]
Phần 56 Trở về Hà Nội, cuộc sống của tôi phủ một màu u ám gần một tuần mới hết. Sau đó, mọi thứ lại trở về như cũ. Không có nỗi buồn hay cơn tức giận nào là mãi mãi. Qua được quãng thời gian khó khăn, tôi bắt đầu nghĩ chuyện vẽ, nghĩ […]
Phần 55 Nói một chút về người có nick name là Gabietbay. Hắn là người hâm mộ tranh của tôi, luôn ủng hộ tôi kể cả khi tôi vướng chuyện không hay lúc đi thi. Mỗi dịp rảnh rỗi, tôi và hắn luôn trao đổi chuyện vẽ vời. Nếu thằng Choác là bạn thân ngoài […]
Phần 54 Bốn năm đại học qua đi, cuộc sống thay đổi quá nhiều. Tiền thì ngày càng mất giá, cầm năm chục nghìn ra đường nhoằng cái ăn trưa với café là hết. Xăng chỉ nhăm nhe chực tăng và không bao giờ giảm, như thể cái nhà máy lọc dầu Dung Quất đang […]
Phần 53 Tôi không mất quá nhiều thời gian để hiểu về sản phẩm và quy trình làm hồ sơ của công ty. Tôi cũng được học về cách xử lý những hồ sơ khó, nhưng áp dụng chúng vào thực tế là chuyện khác. Việc đầu tiên tôi làm là tư vấn cho khách […]
Phần 52 Bốn năm đại học của tôi kết thúc. Tôi đã học được thêm nhiều điều, đạt được nhiều thứ, tiếc nuối cũng không ít. Nhưng điều khiến tôi tiếc nhất là Hoa Ngọc Linh. Có những lúc, em ở bên tôi rất gần, nhiều khi, em lại xa cách như thể muốn chấm […]
Phần 51 Nhưng thời đại học của tôi có một cái kết không tệ. Cuộc sống là một bản nhạc progressive rock, bạn không thể lường trước sự chuyển tông đột ngột hay những pha ngắt quãng của nó. Đôi khi, trong những nỗi buồn, ta lại tìm thấy nhiều điều vui. Khoảng giữa tháng […]
Phần 50 Tôi nhìn xuống bàn tay của mình. Tôi thấy nó đã rách nát và đẫm máu. Ký ức đã vỡ và tôi không thể hàn gắn nó được nữa. Tôi không bỏ bức tranh đẫm màu café đó vào sọt rác hay quẳng ra đường. Tôi mang nó về nhà và ngắm thật […]
Phần 49 Ngay tối hôm ấy, tôi lao đầu vào vẽ, dồn toàn tâm toàn sức cho cuộc thi. Và những bức phác thảo đầu tiên lần lượt ra đời. Chúng không khác gì so với đám tranh mà tôi từng vẽ. Nhưng tôi cảm thấy không hài lòng. “Không khác gì” nghĩa là tôi […]
Phần 48 Tới khoảng tháng 4, lúc vào fb, tôi nhận ra phần relationship (quan hệ) của Linh đã chuyển sang single (độc thân), trên tường cũng ghi mấy câu status kiểu buồn chán rồi vài đứa bạn nhảy vào an ủi. Tôi bèn chat với em ngay: “Sao thế Cô với lão Trung lại […]
Phần 47 Sau vụ ăn sinh nhật đáng nhớ đó, tôi từ chối mọi lời mời ăn uống của gã Khủng, đồng thời hạn chế ăn lẩu ở ngoài hàng quán. Khổ nỗi tay Khủng thì cứ nghĩ tôi ngại tiếp xúc với gã. Tính gã lại sồn sồn, có gì trong bụng phọt ra […]
Phần 46 Công cuộc cầm cưa Hoa Ngọc Linh của tôi không giới hạn trong học đàn, nấu ăn hay chuyện khó nói liên quan tới nhà vệ sinh. Năm ba đại học, Linh ngày càng trưởng thành, còn tôi cứ chạy theo sự trưởng thành của em trong một hành trình dai dẳng chẳng […]
Phần 45 Chuyện bắt đầu khoảng cuối học kỳ I năm thứ 3 (trường tôi vẫn theo quy tắc niên chế, chưa đổi sang học tín chỉ), tôi bắt đầu làm quen với đám bạn của Linh. Đại khái có một cô bạn của Linh add facebook tôi, rồi tôi chat với cổ, xem chừng […]
Phần 44 Hoang tưởng là căn bệnh chung của hầu hết những thằng lần đầu đi tán gái. Bệnh này căn bản không có phương pháp chữa, chỉ khi bị sự thật phũ phàng vả lệch mặt nhiều lần, người bệnh tự khắc khỏi. Sau sự kiện ở quán café nọ, chứng hoang tưởng tình […]
Phần 43 Tối hôm ấy, tôi đi lòng vòng chục con phố mới lết xác về nhà. Tôi ngồi lên bàn, mở máy tính và… vẽ. Nhưng chỉ mở vậy thôi chứ tôi chẳng làm gì, thậm chí không cả trả lời tin nhắn của thằng Choác. Tôi đang cố lý giải mình đã sai […]
Phần 42 Vừa về Hà Nội, tôi gọi điện ngay cho thằng Choác. Thằng này theo dõi sát sao tình hình chiến sự nên rất kinh ngạc khi biết Linh chủ động mời tôi đi chơi. Nó chắp tay, mặt mũi nghiêm trang, mồm bẹt ra giả dọng phim chưởng: – Chúc mừng túc hạ […]
Phần 41 Nhưng người tính chẳng bao giờ bằng trời tính. Có lẽ ông trời quyết không để mưu đồ đen thui như mực của tôi trở thành hiện thực. Sau Tết, tôi không có thời gian để thở vì… ăn. Ngày hôm nay lên nhà ông bác ăn, ngày hôm sau sang nhà ông […]
Phần 40 Chiếc mũ len Opeth như là chất keo gắn kết tôi và Linh. Tối hôm ấy, chỉ sau cuộc dạo bộ quanh hồ vài tiếng, tôi chat Yahoo với Linh cả tiếng đồng hồ; không bạn bè, không game, không cả Sasha Grey. Trong ít phút ngắn ngủi, tôi vạch ra hàng đống […]
Phần 39 – Hôm ấy là 26 Tết à? Mình cứ tưởng Tùng tặng quà mình sau Tết cơ! Tôi cười mếu. Em thật biết quăng gạch vào hội nghị quá! Nhưng tôi chỉ cười chứ không trách Linh vô tâm bởi tôi chẳng là gì của em cả. Giả như tôi là bạn trai […]
Phần 38 Như tôi đã từng nói, cuộc đời là những chuỗi khó hiểu trong một bản nhạc progressive rock. Đừng từ bỏ khi cơ thể bạn còn động đậy và trái tim bạn chưa chết. Sau hôm cúng ông Công ông Táo vài hôm, một số máy lạ hoắc gọi đến điện thoại của […]
Phần 37 Tôi chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Tại sao Linh không thừa nhận lời nói của mình? Tôi thấy em thật khó hiểu, khó hiểu đến mức đáng yêu. Em như một bản nhạc progressive rock, luôn luôn có những cung bậc âm thanh hoàn toàn trái ngược và lạ đời. […]
Phần 36 Yêu. Yêu là gì? Trên đời đầy rẫy thi ca về yêu, đọc mỏi con mắt cũng chẳng biết nó đích xác là con khỉ khô gì. Tôi cũng không muốn viết ra một lời bất hủ nào đấy về tình yêu, tốn thời gian lắm! Cuộc sống cứ tà tà trôi qua […]