Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 216
Nhìn Lạc Nam thê thảm đến cực điểm, kể từ khi đột phá Bất Hủ, tự xưng Bá Chủ đến nay thì đây là lần đầu tiên hắn chật vật đến vậy.
Nhưng kẻ gây ra lại là lão thiên, thế nên cũng không cảm thấy mất mặt.
“Lão tử còn đánh được!” Lạc Nam cười gằn:
“Pháp Tướng Thần Thông – Cải Tử Hoàn Sinh!”
ONG!
Vĩnh Sinh Thần Lực cùng Sinh Mệnh Thần Lực bùng phát, thương thế của hắn cấp tốc phục hồi, bằng mắt thường dễ nhìn thấy được.
Nhưng bất chợt, thiên địa quy tắc lại phủ xuống.
Đảo ngược thời gian, vô hiệu hóa Pháp Tướng Thần Thông của hắn.
Sắc mặt Lạc Nam cứng đờ, toàn thân bủn rủn.
“Moá nó!” Nội tâm cuồng mắng.
Trước đây hắn tự tin cho rằng Bá Chủ Quy Tắc của mình đã là rất mạnh, chỉ có Vân Tiêu là người duy nhất đủ khả năng vượt lên.
Nào ngờ giờ đây mới biết, quy tắc lớn nhất là quy tắc của Chung Cực Giới.
Bên trong thế giới của ta, ta chính là luật.
Cái gọi là Bá Chủ Quy Tắc hay Vô Thượng Quy Tắc cũng chẳng thể sánh bằng.
“CHẾT!”
Chín tầng Giới Nộ hội tụ, hàng chục vị Tru Tội Chấp Pháp dung hợp, hóa thành một cự nhân cao đến mức đâm thủng bầu trời.
Cự nhân này cầm một thanh đại đao, dáng vẻ hung ác như đao phủ.
Mỗi bước chân đều khiến Đông Nam Chung Cực rung chuyển, ngay cả các đại khu khác cũng loáng thoáng cảm nhận được uy nghi.
Lạc Nam rùng mình, lần đầu tiên đánh hơi được sự tử vong.
“Phu quân cẩn thận!”
Lôi Di Quân, Âu Dương Thương Lan, Tuế Nguyệt lập tức lao đến ngăn ở trước mặt hắn.
Mà từ trong Bá Chủ Chi Thành, chúng nữ cũng không nhịn được nữa bay ra.
Phu thê đồng sinh cộng tử, có chết thì chết cùng nhau.
Tru Tội Chấp Pháp có vẻ không quan tâm bao nhiêu người, Sát Kiếp Thần Đao nâng lên, một đao này chém xuống, đừng nói là những ai cản trở phía trước, mà ngay cả Bá Việt Tông cũng sẽ bị san bằng, không ai sống sót nổi.
“Kim Thần Nhi, trốn!” Lạc Nam tê dại cả da đầu truyền âm.
“Chủ nhân, ta kiệt sức rồi!” Bất Hủ Thần Tháp vùi trong lòng đất, Kim Thần Nhi truyền ra thanh âm bất đắc dĩ.
Trước đó ngăn cản một đợt hàng loạt thế công của Giới Nộ, không vỡ tan đã là may mắn.
Dù được xưng là Bất Hủ Thần Vật có khả năng phòng ngự mạnh nhất, nhưng đứng trước sự vĩ đại của Chung Cực Giới, vẫn không thấm vào đâu.
“Hahaha, sắp đi rồi!” Lãnh Tàn đám người cuồng tiếu:
“Chuẩn bị tổ chức đám tang cho hắn đi!”
“Liều mạng!” Lạc Nam quyết đoán truyền âm:
“Dùng Bất Hủ Thần Vật khác chống lại, thậm chí tự bạo khi cần!”
Chúng nữ gật đầu, đứng trước an nguy của phu quân, dù mất đi cơ hội đột phá Bất Hủ Thần các nàng cũng chẳng hề do dự.
KENG!
Bất quá ngay lúc này, một tiếng kiếm ngâm vang vọng thương khung.
Kiếm khí như kinh hồng quét tan mây đen mù mịt, một cột thần quang đỏ rực đan xen từng luồng ma bạo xông thẳng cửu thiên.
Vào khoảnh khắc đó, động tác của tên Tru Tội Chấp Pháp bất chợt dừng lại, thanh Sát Kiếp Thần Đao đang sẵn sàng huỷ diệt mọi thứ cũng khựng giữa không trung.
Như nhận ra điều gì đó, Tru Tội Chấp Pháp không thèm nhìn Lạc Nam cùng chúng nữ, ánh mắt xuyên thủng trận pháp và kiến trúc, khóa chặt lấy thân ảnh trong tà váy hồng đứng trong mật thất.
Không gian chìm vào tĩnh lặng, nụ cười đắc ý của Bất Hủ Liên Minh dần dần cứng lại.
Hàng tỷ sinh linh Đông Nam sừng sờ, chìm vào yên tĩnh.
Bởi vì lọt vào mắt bọn hắn, Tru Tội Chấp Pháp bỗng nhiên tan biến.
Chín tầng mây đen, Giới Nộ kinh khủng cũng đang giải tán.
Chỉ chưa đầy vài hơi thở, bầu trời khôi phục yên bình, càn khôn băng liệt khép lại, vô số lỗ hổng không gian cũng đang khép lại bằng mắt thường có thể nhìn thấy.
Nếu không phải Lạc Nam trọng thương nằm trên đất, nếu không phải Càn Khôn Vạn Trận đã sụp đổ từng mảng lớn… mọi người còn cho rằng những gì vừa diễn ra chỉ là một giấc mộng.
“Sao lại…” Lạc Nam ngơ ngác khó hiểu, sau đó bỗng nhiên cảm giảm được sự vi diệu truyền khắp toàn thân.
Đây là sự liên kết giống như liên kết với Bất Hủ Thần Tháp.
Sự liên kết này đến từ linh hồn, máu huyết tương liên, phát ra từ phía Tiểu Hồng Nhi.
Hết sức rõ ràng, Lạc Hồng Kiếm đã tiến cấp thành công, quân lâm Bất Hủ Thần Binh.
“Tiểu Hồng Nhi thành công rồi sao?” Chúng nữ đầy mặt kinh hỉ.
Lạc Nam và các nàng đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa từ địa ngục được nhảy vọt đến thiên đường, quá sảng khoái.
Thần Huyền Huân hiện ra bên cạnh, nghi hoặc thắc mắc:
“Dù tiến cấp thành công, nhưng việc Tiểu Hồng Nhi cắn nuốt là sự thật… tại sao Giới Linh bỏ qua nhỉ?”
“Ta hiểu.” Kim Thần Nhi truyền âm giải đáp:
“Bởi vì phần ý chí của thế giới vẫn được Tiểu Hồng Nhi bảo tồn nguyên vẹn.”
“Trước đó chúng ta đều cho rằng khi Ác Ma Chi Kiếm bị cắn nuốt, ý chí Chung Cực Giới bên trong nó cũng sẽ bị Tiểu Hồng Nhi luyện hóa, đây là hành vi bất kính, đại nghịch với Giới Linh, ngay cả nó cũng lên cơn thịnh nộ.”
“Nhưng bằng cách nào đó, Tiểu Hồng Nhi vẫn bảo tồn được phần ý chí này một cách hoàn hảo, Chung Cực Chi Linh nhận ra điều đó, nên mới chấp nhận sự tồn tại của nàng, thay vì giáng xuống thần phạt.”
“Hóa ra là vậy!” Lạc Nam cùng chúng nữ đầy mặt vui mừng.
Tiểu Hồng Nhi quá mức lợi hại rồi, thật sự xuất sắc…
“Hơn nữa, bởi vì đã kế thừa ý chí, trở thành Bất Hủ Thần Binh hàng thật giá thật được công nhận, Tiểu Hồng Nhi thậm chí không gặp phải Bất Hủ Thần Kiếp!” Kim Thần Nhi nói tiếp:
“Nó giống như thay vào vị trí của Ác Ma Chi Kiếm, đây là chuyện đáng mừng!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên mây trắng phiêu bồng, quang minh tỏa sáng, đâu có dấu hiệu sắp độ kiếp?
Cảm nhận được Tiểu Hồng Nhi định lao ra ngoài, Lạc Nam vội vàng truyền ý niệm:
“Nha đầu đừng vội, ngươi là át chủ bài của baba, đừng có công khai xuất hiện!”
“Vâng!” Tiểu Hồng Nhi cố gắng đè ép sự hưng phấn và kích động, ngoan ngoãn ở trong mật thất.
ONG!
Vô cùng đột ngột, phong vân nổi lên, toàn bộ Chung Cực Giới bỗng nhiên lắc lư kịch liệt.
Không chỉ ở Đông Nam, Đông Cực Hải, Tây Cực, Bắc Phương, Cấm Khu… mà là phạm vi toàn thế giới.
Đây là thế giới chuyển mình, kinh động không biết bao nhiêu lão quái vật đang bế quan, ngủ say từ nhiều thời đại.
Khi tất cả còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thanh âm chí cao vô thượng, hờ hững uy nghiêm của Chung Cực Chi Linh vọng lên:
“Siêu Thần Binh Cực Phẩm – Lạc Hồng Kiếm tấn thăng Bất Hủ Thần Binh, lập nên lịch sử, đánh dấu bước ngoặt mới của nền văn minh tu luyện!”
“TRỜI!”
“CÁI GÌ?”
“LÀM SAO CÓ THỂ?”
“KHÔNG NẰM MƠ CHỨ?”
Trong lúc nhất thời, vô số tiếng la kinh hãi vọng lên khắp bát phương, cả thế giới thật sự rung chuyển, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Từ khi Bất Hủ Thời Đại mở ra, mọi tu sĩ, sinh linh đều biết Bất Hủ Thần Vật được tạo thành từ ý chí của thế giới, từ thiên địa thai nghén và khai sinh.
Đã có vô số nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tìm đủ mọi cách rèn đúc, luyện chế… thậm chí không từ thủ đoạn để tạo ra một kiện Bất Hủ Thần Vật.
Nhưng tất cả đều thất bại, Binh Ngạo là một ví dụ điển hình nhất.
Thế mà hôm nay, thành tựu đó rốt cuộc đã có người đạt được rồi?
Là ai? Sẽ là ai?
Nháy mắt, có vô số Luyện Khí Sư cao cấp như phát điên xông thẳng ra ngoài, trên mặt đều là thần sắc sùng kính, cuồng nhiệt không cách nào hình dung.
Nhất định là vị Bất Hủ Luyện Khí Sư nào đó lập nên thành tựu… được Giới Linh công nhận.
Mà các tu sĩ kẹt ở Siêu Thần đỉnh phong vô số năm vì không tìm được Bất Hủ Thần Vật phù hợp cũng trở nên mất bình tĩnh.
Trời ạ, nếu như tìm được người giúp Lạc Hồng Kiếm tiến cấp kia, nhờ vả đối phương, chẳng phải sẽ có một cơ hội đột phá Bất Hủ Thần sao?
Toàn giới đều điên cuồng, tất cả đều muốn tìm ra Lạc Hồng Kiếm, tìm ra chủ nhân của Lạc Hồng Kiếm.
Các Luyện Khí Sư chỉ hận không thể bái người đó làm sư phụ, các tu sĩ có tham vọng muốn đột phá Bất Hủ Thần thì khát cầu phương pháp thăng cấp Siêu Thần Binh thành Bất Hủ Thần Binh.
Thái Cổ Thư Viện…
Thái Cổ Viện Trưởng đứng trên ngọn đại thụ, áo choàng nhẹ bay, ánh mắt hướng về Đông Nam, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Lạc Hồng Kiếm, hắn rốt cuộc còn bao nhiêu con bài chưa lật?”
Người khác có thể không biết, nhưng thân là người có thể dò thám Thiên Cơ, làm sao Thái Cổ Viện Trưởng chưa từng điều tra qua về vũ khí mà nam nhân kia sử dụng?
“Đem tin tức về Bất Hủ Bá Chủ liệt vào hàng cấm kỵ, tuyệt đối không cung cấp cho bất kỳ ai!” Thái Cổ Viện Trưởng trầm giọng hạ lệnh.
“Tuân mệnh!” Thụ linh cung kính đáp ứng.
“PHỐC!”
Bất Hủ Khí Thần – Binh Ngạo ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, tâm cảnh suýt chút nữa sụp đổ, thê thảm ngồi bệt xuống đất, hai mắt vô hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Tại sao lại như vậy? Là ai? Là ai? Là kẻ nào vượt lên trước bổn tọa?”
Đứng ở bên cạnh, Lãnh Tàn, Pháp Hưng, U Minh Chi Thần đám người cũng chẳng biết nói gì cho phải.
Bọn hắn đương nhiên hiểu rõ cả đời Binh Ngạo truy cầu cái gì.
Bất chấp tất cả, xuống tay với cả Bất Hủ Cổ Tộc và những thế lực mà y cho rằng có thể mang đến cơ hội làm mọi thứ chỉ để nghiên cứu cho việc đúc ra Bất Hủ Thần Binh.
Nhưng mà cuối cùng, người thành công lại không phải là y.
“Thế gian ngoạ hổ tàng long, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể, thật sự không thể xem thường!” Bất Hủ Viêm Thần cảm khái:
“Không ngờ chuyện hoang đường như thế vẫn có người thành công thực hiện!”
Bọn hắn đều không biết, bọn hắn đều hiểu lầm…
Cho rằng đó là thành tựu của một Luyện Khí Sư mà không nghĩ đến các phương hướng khác.
Bởi lẽ từ cổ chí kim, thăng cấp vũ khí không phải vai trò của Luyện Khí Sư thì là của ai?
Huống hồ ở những trận chiến, Lạc Nam cũng chưa từng gọi tên vũ khí của mình, dẫn đến các kẻ thù của hắn không biết thanh kiếm mà hắn sử dụng chính là Lạc Hồng Kiếm.
Hơn nữa vừa rồi hắn còn đang chật vật chiến với Giới Nộ, đâu có rảnh rỗi mà luyện chế thăng cấp vũ khí?
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt… Bất Hủ Liên Minh vô pháp đoán ra.
“Đứng lên cho bổn tọa!” Lãnh Tàn nắm cổ Binh Ngạo xách lên:
“Lạc Nam trọng thương rồi, cơ hội tốt để chúng ta san bằng tông môn, loại bỏ hậu hoạn!”
“Đúng vậy!” Hàn Phi Vũ gật đầu tán thành:
“Lạc Nam và ba nữ Bất Hủ kia đều đang bị thương, cơ hội tốt để hành động!”
“Xuất thủ đi! Không cần chờ đến Diệt Quy Thần Chủ.” Bất Hủ Viêm Thần hưng phấn nói.
Binh Ngạo hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần.
Đúng vậy, dù người khác thành công trước mình, nhưng cơ hội của mình phía trước vẫn còn.
Giải quyết hậu hoạn, đoạt lấy Bất Hủ Thần Vật của chúng.
Không hề do dự, gần mười vị Bất Hủ Thần bạo phát quyền năng, xông thẳng đến Bá Việt Tông.
“Lạc Nam, ngày tàn của ngươi đã đến!” Lãnh Tàn cuồng ngạo cười to.
Tay trái hắn chấp chưởng Đại Dục Thần Đỉnh, trong tay phải nâng lên Vạn Vũ Chi Môn, sẵn sàng bạo phát thế công trời long đất lở.
Ở bên cạnh, Bất Hủ Viêm Thần cùng Cực Hàn Băng Đế nhìn chằm chằm Vân Tiêu, ánh mắt tham lam chiếm hữu không cách nào che giấu.
Cơ hội hàng triệu năm để có được nàng.
“Đánh hơi cũng thật nhanh!” Lạc Nam nội tâm trầm xuống.
Hắn quả thật đang bị thương, cả người mệt mỏi, các loại thủ đoạn hồi phục cũng tiêu hao cả rồi.
Mà tam nữ Lôi Di Quân, Tuế Nguyệt, Âu Dương Thương Lan đang không toàn thịnh.
Nếu như chiến, lành ít dữ nhiều.
Nhưng đám người này muốn uy hiếp hắn, còn kém xa lắm.
Sắc mặt điên cuồng, Lạc Nam gắng gượng đứng lên, nhếch mép nói:
“Dám xông lên, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi!”
Hắn đã chuẩn bị tự bạo mấy kiện Bất Hủ Thần Vật.
“Hư trương thanh thế, ngươi hiện tại ngay cả đứng còn không vững, muốn chống lại ta sao?” Lãnh Tàn nhếch mép khinh bỉ.
Đại Dục Thần Đỉnh nâng lên, vô số hư ảnh Thần thú, Ma thú xuất hiện, giương nanh múa vuốt vồ đến Lạc Nam.
Ẩn mình trong không gian, Hồng Mông Đạo Tổ nhíu chặt chân mày.
Hiện tại dù lão xuất thủ, cũng khó lòng duy trì thế cân bằng.
Bởi vì Lạc Nam và mấy nữ đã trọng thương, trong khi bên phía Bất Hủ Liên Minh người đông thế mạnh.
Một mình lão không thể làm nên trò trống gì, đành kiên nhẫn chờ thời cơ, cướp đi chiến lợi phẩm của chúng.
Nghĩ đến đây, Hồng Mông Đạo Tổ hưng phấn nở nụ cười, tọa sơn quan hổ đấu vậy.
PHỐC!
Nhưng mà bất ngờ, một tia Thần Kiếp bỗng nhiên nện vào đầu lão, khiến lão thổ huyết rơi ra như diều đứt dây.
Mà không chỉ Hồng Thương Minh, thế công của Lãnh Tàn vừa thành cũng bị Thần Kiếp nghiền nát.
Bọn hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vô số tia Thần Kiếp đột ngột đánh xuống.
“Cái quỷ gì?” Cả đám giật mình, cố gắng thi triển thủ đoạn phòng ngự.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Bầu trời vừa mới yên bình chưa lâu, mây đen lại kéo đến, thanh thế kinh người.
Đồng tử chúng nhân co rút lại.
Cung Đình Thụ chi đỉnh, một kiện thần tọa sừng sững hiện ra.
Ngồi trên thần tọa, Bá Hậu tư dung tuyệt thế, trường bào gia thân, tóc dài loạn vũ.
Phía sau lưng nàng, Thuỷ Hoang Thần Quân phô thiên cái địa ngẩng mặt nhìn trời.
Đế Quân Thần tọa tỏa sáng rực rỡ, hai bên trái phải có hư ảnh Bất Hủ Thuỷ Thần và Bất Hủ Thổ Thần sóng vai, như hai vị hộ vệ trung thành.
Khí tức của Yên Nhược Tuyết kéo căng, sẵn sàng nghênh đón.
“Bất Hủ Thần Kiếp!” U Minh Chi Thần mắng chửi:
“Lại là đột phá Bất Hủ Thần? Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người?”
Đáy lòng bát phương run rẩy…
Vừa rồi bọn hắn lọt vào phạm vi độ kiếp của người khác, nên mới bị Bất Hủ Thần Kiếp oanh tạc.
Nếu như tiếp tục xâm nhập, chạm vào lửa giận của Giới Linh, Giới Nộ vây khốn…
Cả đám nghĩ đến đây mà rùng mình, nhao nhao thi triển thân pháp rút khỏi Bá Việt Tông.
Chứng kiến cảnh này, Lạc Nam nhịn không được cười phá lên:
“Bà cả uy vũ, đột phá đúng lúc lắm!”
“Bá Hậu vạn tuế!” Chúng nữ vỗ tay tán dương.
Yên Nhược Tuyết đảo mắt nhìn qua phu quân và các tỷ muội, nhoẻn miệng cười như bách hoa khoe sắc.
Nàng từ Đế Quân Thần tọa đứng lên, chắp tay phía sau, phong thái như nữ Đế Thần.
Lạc Nam cũng không dám để chúng nữ ở trong phạm vi này, vội vàng mang theo mọi người tránh đi.
Nhân thời gian bà cả độ kiếp, hắn lấy ra một bồn Bất Tử Dịch Thuỷ, cởi y phục nhảy vào.
Đồng thời đem đại lượng nguyên thạch ném vào Bất Hủ Thần Tháp, giúp Kim Thần Nhi luyện hóa.
Phải hồi phục toàn thịnh trước khi Bất Hủ Thần Kiếp tán đi…
“Khốn nạn, sao chúng lại may mắn như vậy?” Nhìn thấy Lạc Nam đã trị thương, sắc mặt Lãnh Tàn như ăn phải con ruồi, cực kỳ khó coi.
Một đám Bất Hủ Thần biểu lộ âm trầm…
Cơ hội tốt nhất đã mất!