Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 161: Thanh Thiên Đại Lão Gia
Ngược lại lão nông hiểu được đại thể, ngăn lại bọn người trẻ tuổi rục rịch muốn động:
– Bọn nhỏ này, không thể làm loạn. Tuần Kiểm lão gia vẫn là quan của Hoàng thượng gia, đánh quan chính là tạo phản…
Nghe thấy hai chữ tạo phản, các hương dân kích động ngơ ngác nhìn nhau, dần dần rút lui: Bọn họ đều là nông phu thuần phác, tạo phản, làm loạn là mấy từ làm cho bọn họ cực kỳ sợ hãi.
Tuần Kiểm lão gia thấy vậy lại khởi quan uy, quát thét đám binh lính tiến lên lùng bắt phạm nhân. Chúng hương dân mắt thấy lão thúc công bị ức hiếp mà không thể làm gì, ai nấy lòng như lửa đốt.
Nhưng vào lúc này, chợt trong đám đông có một người tiến ra, không nói lời gì liền níu lấy cổ áo của Tuần Kiểm lão gia, ngậm miệng không nói nửa lời, bàn tay tát liên tục qua lại vào mặt Tuần Kiểm nghe lốp bốp.
Đám binh lính thấy vậy ngây người, có mấy người phản ứng kịp muốn tới cứu viện cấp trên, lại bị lão binh kéo một cái:
– Tiểu tử ngốc, ngươi không xem thử người ta là ai!
Đám binh lính định thần nhìn lại, chỉ thấy người kia đội ô sa không cánh, chân đi giày da đen, lưng đeo loan đái, hông đeo đao hẹp dài và lệnh bài gỗ hoàng dương, mặc y phục màu vàng sáng, trước ngực thêu đồ án hình rồng có cánh.
– Người này ăn mặc như vậy… dường như đã từng thấy qua trong tuồng hát…
Lão binh tát cho đám binh lính trẻ tuổi kia một cái, sau đó nhìn lại người tới thân mặc cẩm y, tỏ vẻ sợ hãi co rút thân thể, lúc này mới nhỏ giọng nói cho bọn họ biết:
– Ngu đần, hắn mặc Phi Ngư phục, đây là Cẩm Y Vệ!
Vì sao Đề Kỵ trong truyền thuyết lại tới Phú Trì trấn nho nhỏ này? Mấy tên binh lính kinh ngạc suy đoán, nhưng cũng không có ý định đi cứu viện cấp trên nữa. Nói giỡn sao, Tuần Kiểm tòng cửu phẩm ở trong tay Đề Kỵ cũng không bằng con sâu cái kiến.
Bàn tay Tần Lâm đánh vừa nhanh vừa mạnh, không nói tiếng nào chuyên tâm dồn chí tát Tuần Kiểm kia, đánh qua đánh lại như vậy hết ba bốn mươi cái, lúc này mới ném y xuống đất.
Tuần Kiểm lão gia choáng váng đầu óc không hiểu vừa có chuyện gì xảy ra, mặt sưng giống như đầu heo, nhắm mắt lại hai tay quơ loạn:
– Người nào, người nào dám đánh ta? Đánh mệnh quan triều đình, các ngươi là đám điêu dân tạo phản, tạo phản!
Thì ra cả khuôn mặt y sưng tới nỗi ngay cả mắt không mở ra được, cho nên cũng không thấy rõ Tần Lâm.
– Mở mắt chó của ngươi ra, xem thử đây là cái gì?
Tần Lâm cười lạnh lấy một vật đưa tới trước mắt Tuần Kiểm.
Tuần Kiểm lão gia dùng đầu ngón tay vạch mí mắt sưng húp của mình ra, chỉ nhìn một chút liền từ dưới đất đứng lên, sau đó lại mau lẹ tuyệt luân quỳ xuống, liên tiếp dập đầu:
– Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân hồ đồ, mạo phạm hổ uy trưởng quan, tiểu nhân có mắt không tròng…
Vật Tần Lâm cho y nhìn chính là lệnh bài gỗ hoàng dương bên hông, phía trên có khắc bảy chữ: Bá Hộ Cẩm Y Vệ Tần Lâm. Bảy chữ này giống như một loại ma chú nào đó, trong khoảnh khắc rút hết toàn bộ tinh khí thần của Tuần Kiểm, khiến cho mới vừa rồi còn hung hăng phách lối lập tức biến thành chó ghẻ mới vừa bị đánh gãy xương sống.
Bá Hộ là chính lục phẩm, Tuần Kiểm là tòng cửu phẩm, phẩm cấp còn kém thật xa, huống chi một là thiên tử thân quân Cẩm Y Vệ, một là Tuần Kiểm Ty bất nhập lưu. Chớ nói đánh mấy bạt tai, cho dù là giết chết y cũng không hao phí công phu hơn giết chết một con kiến.
Những hương dân xung quanh chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, ngay cả Tri Châu, Tri Huyện bọn họ cũng chưa từng thấy qua, thấy bộ khoái nha dịch làng thôn đã cảm thấy nơm nớp lo sợ, trong lòng bọn họ Tuần Kiểm lão gia coi như đại quan. Cho nên mới vừa rồi Tuần Kiểm kêu lên hai chữ “Tạo phản”, dù là đang đùng đùng nổi giận cũng không dám có cử động quá mức.
Nhưng bây giờ vị quan viên trẻ tuổi này giơ tay liền đánh cho Tuần Kiểm lão gia không còn hình người, Tuần Kiểm còn phải dập đầu với hắn, người ta là quan lớn gì vậy?
– Đây, đây chẳng lẽ là Bát Phủ Tuần Án vẫn thấy trên sân khấu? Trời cao có mắt…
Lão nông run run sụp lạy Tần Lâm, nước mắt nước mũi cùng hòa quyện:
– Thanh thiên Đại lão gia, rốt cục chúng ta cũng đợi được ngài tới rồi!
Các hương dân quỳ theo đầy đất, đồng loạt dập đầu với Tần Lâm.
– Lão nhân gia, chớ làm như vậy!
Tần Lâm vừa đỡ lão nông gọi là Tam thúc công kia, vừa cảm thán dân chúng thuần phác hiền lành, chỉ cần làm quan hơi khá với bọn họ một chút, dù là bị oan ức lớn hơn nữa cũng ngậm miệng không đề cập tới, chỉ nhớ tới lòng tốt của quan viên.
Ba huynh muội Giang gia ở bên cạnh quan sát, Đại ca Giang Kính có chút xem thường, cảm thấy Tần Lâm hành động quá thô lỗ, tự mình động thủ đánh người không khỏi có mất đi thể diện quan viên. Tam ca Giang Mậu lại là nhao nhao muốn thử, hận người ở trên đài cao được chúng hương dân gọi là thanh thiên Đại lão gia không phải là mình.
Đôi môi đỏ mọng của Giang Tử mím lại thật chặt, đôi mày xéo vào tận tóc mai khẽ cau, đồng tử sâu thẳm như trời đêm lộ vẻ mê ly dưới ánh lửa chiếu sáng, không biết trong lòng nàng suy nghĩ những gì.
Tần Lâm nghe các hương dân thi nhau kể lể oan ức, hai tay hắn giơ ra đè hờ xuống:
– Các vị, mọi người cùng nói một lượt như vậy, bản quan cũng không nghe rõ. Để vị Tam thúc công này đại biểu các ngươi nói với bản quan, có được hay không?
Chúng hương nông cùng kêu lên hay quá, Tam thúc công bèn kể lại đầu đuôi chuyện này. Gần đây mấy chỗ châu phủ Hồ Quảng đều đang thực hành Nhất Điều Tiên Pháp, quan phủ nói ruộng đất khai khẩn trong những năm qua bị nước xói mòn núi lở khiến cho biến đổi rất lớn, muốn đo đạc lại diện tích ruộng đất trên quy mô lớn, làm lại giấy tờ mới, sau này sẽ áp mức thuế mới.
Nhưng lúc Thư Lại bản châu đo đạc ruộng đất cũng không công chính, giống như đại địa chủ điền địa được đo ít đi, ba ngàn mẫu chỉ đo thành hai ngàn rưỡi, ruộng nước thượng hạng được kê là đất xấu bỏ hoang. Mà đất của nông dân bình thường lại bị kê nhiều hơn thực tế, rõ ràng chỉ có tám chín phần lại bị kê thành một mẫu, vừa đúng một mẫu đo thành một mẫu hai, thậm chí nghĩa địa, núi hoang đều bị kê thành ruộng đất.
Tương lai thu thuế sẽ căn cứ theo con số đo đạc này, nông dân thình lình bị kê lên diện tích ruộng đất nhiều như vậy, tương lai phải đóng bao nhiêu thuế ruộng? Vì vậy trong lòng ai nấy không phục, ước hẹn tới nha môn Tuần Kiểm Ty tìm Thư Lại kia nói lý, không ngờ rằng Tuần Kiểm lão gia ra sức bao che, ngược lại vu hãm bọn họ tạo phản.
Tần Lâm nghe những lời này nhất thời nổi giận trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra sắc giận, nói với dân chúng xung quanh:
– Bản quan là đi ngang qua, nhưng Cẩm Y Vệ có chức quyền điều tra gian tà, bản quan là mạc nghịch chi giao cùng Trương Công Ngư Trương Phủ Tôn Vũ Xương phủ các ngươi, sẽ thay mặt y tạm thời xử lý án này!
Dứt lời Tần Lâm cũng cảm thấy buồn cười, Trương Công Ngư là kẻ hồ đồ như vậy, lần nào cũng được mình xử lý án kiện khó khăn cho y, cũng không biết vì sao người này may mắn đến như vậy.