Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 158: Nha môn quỷ dị (Hạ)
Tân nhiệm Tri Phủ Vũ Xương phủ là Trương Công Ngư, hiện nhiệm Phân Tuần Đạo họ Hoàng, Án Sát Sứ họ Vệ, mà họ Vương chỉ có một vị: Tuần Phủ Hồ Quảng kiêm Tán Lý Quân Vụ hàm chính nhị phẩm Hữu Đô Ngự Sử, Vương Chi Viên!
Nghĩ tới đây, nhìn lại khí độ của ba huynh muội, Phương Đường Tiến chợt giật nảy mình, đã đoán được thân phận của bọn họ.
Y cố trấn tĩnh nhịp tim đang đập thình thình, vội vàng nói:
– Các vị chậm đã! Học sinh đúng là hồ đồ, nếu giày cỏ của thi thể chính là đặc sản của Hưng Quốc châu, nói vậy chính là người của nơi này. Xin chư vị để thi thể lại, đợi học sinh bẩm rõ với Tri Châu Đại lão gia, sau đó sẽ điều tra cặn kẽ.
Giang Mậu hồ nghi nháy mắt một cái:
– Ngươi sẽ không gạt chúng ta đi, lại ném thi thể ra bãi tha ma, coi như mọi sự đại cát chứ?
– Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!
Phương Đường Tiến lắc lắc đầu như trống bỏi, sau đó đưa mắt cho một tên nha dịch vóc người mập mạp:
– Triệu Bộ Đầu, đi cùng mấy vị công tử một chuyến, mang thi thể tới nha môn…
Sợ ba huynh muội Giang gia không tin, vẫn muốn đi cáo đến Vương Chi Viên, Phương Đường Tiến tỏ vẻ lấy lòng dặn dò Triệu Bộ Đầu:
– Lấy một bộ y phục cũ của ngươi mặc vào thi thể cho kín đáo một chút. Lại lấy mười lượng bạc mua một cỗ quan tài mỏng tạm thời liệm vào trong. Đợi khi tìm được nguồn gốc, tra rõ vụ án sẽ mai táng.
– Thi thể kia đã sớm…
Giang Tử đang muốn nói thi thể đã bành trướng trở nên lớn, y phục bình thường căn bản không thể mặc vừa, thình lình bị Tần Lâm bên cạnh giật cánh tay một cái, cho nên im bặt giữa chừng không nói hết câu.
Giang Tử vừa được mười sáu tuổi, từ khi biết chuyện chưa từng có nam nhân nào chạm qua nàng. Hiện tại bị Tần Lâm động tay động chân kéo một cái, nàng vừa xấu hổ vừa tức, đang muốn phát tác lại ngượng ngùng, cố nén giận trợn mắt nhìn hắn một cái.
Chỉ cần Tần Lâm nhìn thẳng Giang Tử một cái là có thể nhận ra người ta thật sự là mỹ nhân thiên tư quốc sắc, nhưng hắn mới vừa đưa ánh mắt tới gần đã va chạm với ánh mắt thẹn thùng muốn nói của Giang Tử. Nhất thời sau lưng hắn nổi da gà, vội vàng nhìn lên xà nhà, trong lòng mặc niệm: Không có, không có, không có xảy ra chuyện gì cả… Tất cả đều là ảo giác!
Triệu Bộ Đầu lấy y phục cũ ra, cung cung kính kính chờ đợi.
Đến nước này rồi, ba huynh muội Giang gia cũng không còn lời gì để nói, bọn họ chẳng qua là tình cờ gặp thi thể chết trôi, thứ nhất không có trách nhiệm như quan địa phương, thứ hai cũng không phải điên cuồng say mê phá án tới mức phải tìm hiểu rõ nguồn cơn. Lúc này có quan địa phương tiếp nhận, bọn họ đã có thể xong chuyện rút lui.
Chỉ có Tần Lâm lá mặt lá trái cười nói một phen với Phương Đường Tiến, sau khi ra khỏi nha môn, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái xanh.
Lục Viễn Chí chú ý tới trước tiên, vội vàng hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
Chú ý tới Triệu Bộ Đầu đang trò chuyện làm quen với người Giang gia, Tần Lâm bèn kéo Lục Viễn Chí sang bên thấp giọng nói:
– Tên Sư Gia kia có vấn đề!
Đôi mắt vốn không lớn của tên mập lập tức trợn trừng, còn lớn hơn trái nhãn:
– Làm sao có thể? Y là Tiền Lương Sư Gia… A, Tần ca huynh nói là…
– Ta cũng cảm thấy Sư Gia có cái gì không đúng!
Thanh âm của Giang Tử từ phía sau vang lên.
Lục Viễn Chí quay đầu nhìn một chút, Tần Lâm ngẩng đầu nhìn trời cười ha hả:
– Hôm nay khí trời thật tốt, ha ha ha…
Trên mặt Giang Tử chợt lóe ánh đỏ rồi biến mất, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ gặp người khinh thường vô lễ như vậy, cũng may nàng hàm dưỡng cực tốt, không so đo với Tần Lâm, phân tích mạch lạc rõ ràng:
– Mới vừa rồi Tần huynh nhắc nhở ta cũng chú ý tới, mọi người thủy chung không có nói thi thể là nam hay nữ, là già hay trẻ, Phương Sư Gia lại dứt khoát lệnh cho Triệu Bộ Đầu giới tính tương xứng, niên kỷ tương đương lấy y phục cũ cho thi thể, phải chăng có nghĩa là y đã sớm biết thân phận thi thể?
Lục Viễn Chí vỗ tay một cái, rất là kính sợ nhìn Giang Tử một chút, lòng nói xem ra trí tuệ vị tiểu thư này tựa hồ không kém gì Tần ca, không trách hai người có cảm tình với nhau. Nhưng Tần ca vẫn thủy chung nhìn trời, ách… Mới vừa rồi có thần tiên bay qua sao?
Tần Lâm lại nói bổ sung:
– Không chỉ có là nam nữ, tuổi đều khớp cả, mặc dù thi thể bành trướng không nhìn ra mập ốm, nhưng dài ngắn là không thay đổi, vừa đúng cao thấp không sai biệt lắm với Triệu Bộ Đầu… Hừ hừ, đây chỉ sợ không phải trùng hợp!
Sau khi Lục Viễn Chí nghe cả người run lên, cảm giác lạnh như băng từ xương cụt lúc này tràn lên, lạnh thấu tâm can: Nếu như Tiền Lương Sư Gia cùng Bộ Đầu châu nha đều dính vào vụ án giết người này, vậy thi thể chết trôi kia có thân phận thế nào? Chẳng lẽ bọn họ bắt chước trong Tây Du ký, liên thủ đem làm thịt Tri Châu chân chính?
Càng nghĩ càng cảm thấy không sai, tên mập thần thần bí bí nói:
– Đệ biết rồi! Tiền Lương Sư Gia cùng Triệu Bộ Đầu đều là sơn tặc, bọn họ giết Tri Châu Đại lão gia thật, thay người khác vào, sau đó ở chỗ này tác uy tác phúc làm thịt dân chúng, tùy ý vơ vét tiền của bất nghĩa. Không trách mới vừa rồi y nói Tri Châu bị bệnh, thì ra là sợ chúng ta nhìn ra sơ hở…
– Ngươi rất có trí tưởng tượng!
Tần Lâm sờ sờ đầu tên mập, lòng nói tên này chẳng lẽ là soạn giả Khương Văn của phim Nhượng Tử Đạn Phi (Let the Bullets Fly) xuyên việt tới? Nhưng nơi này là Hưng Quốc châu, không phải là Nga Thành!
– Dạy cho đệ biết…
Tần Lâm chỉ điểm tên mập:
– Nếu ném thi thể xuống sông, người chết hơn phân nửa chính là người ở tại hai bờ Phú Thủy hà, đệ nói thử ta nghe, tìm ai hỏi thăm tin tức là thuận tiện nhất?
Tên mập còn chưa nghĩ ra, Giang Tử cũng đã tranh trước đáp:
– Khách thương cùng thuyền phu trên bến thuyền.
Trả lời chính xác hết sức!
Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm đi điều tra tin tức, trong nhà tên mập mở hàng thịt ở chợ Nam Kỳ Châu, y lớn lên ngoài đường phố, có kinh nghiệm giao thiệp với tam giáo cửu lưu, mà Hàn Phi Liêm là lão thủ Cẩm Y Vệ, hai người bọn họ phối hợp lẫn nhau, nhất định có thể tìm ra đầu mối.
Tần Lâm bất động thanh sắc, đi lên phía trước tán gẫu với Triệu Bộ Đầu, muốn moi từ trong miệng y ra chút manh mối.
Nhưng Triệu Bộ Đầu cũng là lão hồ ly lịch lãm trong nha môn mấy chục năm, nói chuyện giọt nước không lọt, bất kể Tần Lâm dò hỏi thế nào, thủy chung y vẫn không tiết lộ nửa lời.
Đoàn người trở lại quan thuyền, Tần Lâm chú ý quan sát Triệu Bộ Đầu, quả nhiên trong khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, lần đầu tiên lão hồ ly xảo quyệt này lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, nhưng chỉ chợt lóe trên mặt nháy mắt rồi biến mất.
Giết chết người sống sờ sờ y không thấy sợ, nhưng thi thể trương sình như người khổng lồ là đáng sợ tới mức nào. Nếu như có ký ức về nó lúc còn sống, hai hình ảnh tương phản cực lớn như vậy, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không thể hoàn toàn khống chế được tâm trạng.