Truyện sex dài tập

Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1 (Phần 157)

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 157: Nha Môn Quỷ Dị

Giống như nữ sinh đời sau thích xem phim kinh dị, nữ nhân trời sinh cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này, tuy rằng Tần Lâm không lý tới Giang Tử, nhưng Giang Tử lại cực kỳ hưng phấn, tự mình phân tích:

– Như vậy sau khi người này rơi xuống sông đã chìm rất lâu, nhưng thủy chung chìm dưới đáy sông, cho đến hai ngày trước thậm chí gần hơn mới nổi lên, cho nên miệng mũi mới không mọc rêu xanh. Nhưng mới vừa rồi Tần huynh lại nói, cỗ thi thể này chết trôi thối rữa tới mức độ như vậy, ít nhất bảy tám ngày trước đã phải nổi lên mặt nước mới đúng.

– Ta biết rồi, vết siết ngang hông thi thể không phải là do thắt lưng siết, mà là cột vật nặng gì đó khiến cho nó chìm dưới đáy sông. Cho đến khi thi thể càng ngày càng trương sình, lực kéo gia tăng cộng thêm nước sông ăn mòn, sợi dây bị đứt, thi thể mới nổi lên mặt nước, bị chúng ta phát hiện!

– Đúng vậy, vì sao ta không nghĩ tới?

Lục Viễn Chí khổ sở xoa xoa mặt mập, theo bản năng nhìn Giang Tử một chút, chỉ thấy mắt nàng toát ra tinh quang óng ánh, đôi môi đỏ thắm hơi hé mở ra tạo thành đường cong thành cực kỳ mê người, ánh mặt trời chiếu xéo vào gương mặt trắng như tuyết, lộ ra vẻ đoan trang xinh đẹp động lòng người.

– Không thể nhìn, không thể nhìn, sẽ bị Tần ca đánh!

Lục Viễn Chí lẩm bẩm, vội vàng dời ánh mắt sang nơi khác, thình lình y nhớ lại nữ binh Giáp có thể đùa giỡn tùy tiện với nàng, mặc dù thái độ của nàng luôn rất hung hăng.

Tần Lâm hoàn toàn đồng ý với phân tích của Giang Tử, quả thật thi thể ngấm nước vào thời gian nửa tháng trở lên mới bị trương sình lên như vậy. Nhưng bởi vì ngang hông bị buộc vật nặng nào đó chìm dưới đáy sông sâu mười mấy hai mươi thước, lại lạnh như băng mặt trời chiếu không tới, rong tảo không thể nào hoàn thành quá trình quang hợp, cho nên không sinh ra bao nhiêu rêu.

Cho đến mấy ngày gần đây, thi thể trương sình càng ngày càng lớn, dây cột vật nặng lại bị nước sông ăn mòn, rốt cục thi thể thoát khỏi vật nặng nổi lên mặt sông, mang theo oan khuất của nó lộ ra giữa ban ngày ban mặt.

Giang Tử suy nghĩ một chút, lại phân tích tiếp:

– Nếu cột dây thừng, vậy chắc chắn là hung án giết người, mà không phải là tình cờ rơi xuống nước hoặc là tự vận. Thi thể chết trôi thoát khỏi dây thừng gần hai ngày, vậy địa điểm rơi xuống nước của nó nằm trong khoảng hai trăm bốn mươi dặm, cũng chính là đoạn sông từ Vũ Xương đến nơi này.

Cho dù là Giang Tử tâm như gương sáng nói tới chỗ này cũng không nói được nữa, hai bờ khoảng sông hai trăm bốn mươi dặm không ít châu huyện, biết phải tra xét từ đâu…

Tần Lâm cười đưa sợi dây cỏ bện giày kia lên cho mọi người thấy:

– Đây là giày bện bằng loại cỏ gì vậy, ta ở Kỳ Châu nhưng chưa từng thấy qua, chư vị có nhận được hay không?

Các vị thủy thủ đều đến xem, cũng không ai biết, cuối cùng là vị quản sự kêu lên:

– Ủa, đây là loại cỏ Thủy Xương Bồ sinh trưởng ở bên bờ Phú Thủy hà, ở thượng nguồn cách đây năm mươi dặm, quê ta Hưng Quốc châu có bán!

Phú Thủy hà là chi lưu bờ Nam Trường Giang, Hưng Quốc châu ở bờ Phú Thủy hà, cách Trường Giang hơn ba mươi dặm.

Bọn Tần Lâm đi thuyền từ Trường Giang rẽ vào Phú Thủy hà, thật may là lúc này thủy triều chưa xuống, hai chiếc thuyền lớn có thể chạy thẳng đến bến thuyền Hưng Quốc châu.

Châu nha cách bến thuyền không xa, mọi người đồng loạt đi tới nha môn, Tần Lâm lấy ra giá thiếp Cẩm Y Vệ, để cho Hàn Phi Liêm cầm đi vào. Đám nha dịch đứng ở cửa thấy là mấy tên Cẩm Y Vệ đều có vẻ kinh ngạc, cực kỳ ân cần bưng trà rót nước, mời bọn họ vào nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau, một tên trung niên nam tử đầu đội phương cân đi ra, để hai hàng ria mép ngả vàng, hai mắt đảo tròn liên hồi, mời mọi người vào bên trong đường phân chủ khách ngồi xuống, sau đó mới hỏi:

– Kẻ hèn Phương Đường Tiến, vốn là Tiền Lương lão phu tử của bản châu, bởi vì Tri Châu lão nhân gia ngã bệnh liệt giường, lệnh cho kẻ hèn tới hỏi chư vị từ nha môn nào tới, đến chỗ này có gì chỉ giáo?

Mặc dù bên trong một châu còn có nhiều tạp quan như Đồng Tri, Phán Quan, Lại Mục, nhưng Tiền Lương Sư Gia mới là nhân vật số hai sau Tri Châu. Bá Hộ Cẩm Y Vệ tới, Tri Châu lệnh Tiền Lương Sư Gia đi ra tiếp đãi cũng không coi là thất lễ.

Tần Lâm không rảnh khách sáo, nói thẳng vào chính đề:

– Chúng ta đi thuyền trên sông, vớt lên một cỗ thi thể chết trôi trần trụi. Bởi vì phát hiện trên thi thể còn sót lại giày cỏ được bện bằng loại cỏ Thủy Xương Bồ, loại giày cỏ này chỉ ở Hưng Quốc châu có bán, cho nên chúng ta mới chở thi thể tới đây, cũng muốn hỏi xem quý nha môn gần đây có người báo án thất tung nhân khẩu hay không.

– Không có không có…

Tiền Lương Sư Gia xua tay lia lịa:

– Tệ Đông gia cai trị hết sức nền nếp kỷ cương, rất lâu không có án mạng tử xảy ra, thi thể các ngươi vớt được chỉ sợ là từ nơi khác. Trên sông bát ngát bao la như vậy, ai có thể nói là từ Hưng Quốc châu chúng ta trôi xuống?

Tần Lâm thành khẩn nói:

– Không dối gạt Phương tiên sinh, Tần mỗ ở Cẩm Y Vệ cũng đã phá không ít vụ án, tử thi này tám chín phần mười chính là người của Hưng Quốc châu các ngươi, hơn nữa rất có thể chết bởi mưu sát! Xin các ngươi cẩn thận điều tra một chút, không nên để y phải mang oan khuất trầm luân.

Đôi mắt Phương Đường Tiến đảo tròn liên hồi, thà chết cũng không chịu thừa nhận người chết là người của Hưng Quốc châu.

Giang Mậu nổi nóng, lớn tiếng nói:

– Ngươi quả thật là không biết tốt xấu. Đại gia đây không sợ trễ nãi thời gian, quay thuyền chở thi thể lại cho ngươi, ngươi còn từ chối không nhận. Có tin đại gia kéo thi thể chết trôi tới bày trước cửa chính Hồ Quảng Bố Chính Ty Vũ Xương phủ hay không, đến lúc đó xem ngươi còn nói thế nào?

Giang Kính khuyên đệ đệ, cũng mang theo vài phần bất mãn nói Sư Gia kia:

– Có câu nói trong công môn hãy tu hành, ngươi cũng nên có chút lòng trắc ẩn, thi thể chết trôi trần trụi như vậy, chúng ta là người qua đường còn không từ lao khổ chở về thay các ngươi. Ngươi cũng không nói sẽ xem xét, cũng không nói tìm y phục, tìm quan tài thu liệm cho y, chỉ lo đẩy ra ngoài như vậy…

Giang Tử theo ở phía sau thêm một câu:

– Hơn nữa ngươi cũng không tra rõ vụ án… Đại ca, Tam ca, chúng ta không dây dưa với y làm gì nữa, thuyền đã quay đầu đến nơi này, dứt khoát trở về Vũ Xương phủ, gọi Vương thế thúc tới hỏi bọn chúng, không sợ ôn quan Hưng Quốc châu không chịu ra sức!

Ba huynh muội Giang gia mặc y phục đắt tiền, ngay cả người hầu đi theo cũng là áo xanh đội mũ, giày quan, toát ra khí tức quý phái không phải là hương thân tầm thường có thể sánh được, Phương Đường Tiến đã sớm lưu ý.

Lại nghe Giang Tử nói muốn gọi cái gì Vũ Xương Vương thế thúc tới đốc thúc Hưng Quốc châu phá án, Phương Đường Tiến lập tức giật nảy mình: Có quyền lực đốc thúc châu nha phá án, không ngoài mấy vị Vũ Xương phủ, Phân Tuần Đạo Vũ Xương, Đề Hình Án Sát Sứ Hồ Quảng, Tuần Phủ Hồ Quảng.

To top