Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 150: Đừng nên gặp lại (Hạ)
Thanh âm của Uy Linh Tiên từ trong khoang thuyền truyền ra:
– Tốt, thuyền lão Đại khai thuyền rất tốt. Chờ đến Vũ Xương đạo gia thưởng cho ngươi ba lượng bạc, qua dãy đá ngầm sẽ thưởng năm lượng nữa.
Thuyền lão Đại và bọn người làm lên tiếng kêu vang, càng thêm ra sức.
Trong khoang thuyền, ba thầy trò Uy Linh Tiên ngồi đối diện nhau, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử quệt mồm oán giận:
– Kinh Vương phủ cung cấp ăn uống ngon lành đầy đủ, sư phụ lại muốn xuất ngoại dạo chơi, ôi, vì sao vậy?
– Đúng vậy, qua vài năm nữa sư phụ người cũng chưa đến nỗi chết, chờ chúng ta ở vương phủ ăn thịt cá cho thỏa thích vài năm, sau đó dạo chơi cũng không muộn kia mà?
Uy Linh Tiên giận đến nỗi thổi râu trợn mắt:
– Hai tên tham ăn kia, đạo gia thu lầm các ngươi làm đồ đệ, thật xui xẻo con bà nó mười tám đời! Có câu nói thật hay, trời tạnh không chịu đi, đợi đến khi mưa ướt, hiện tại không thừa dịp lão Vương gia tới bến tàu đưa Tần Đại nhân, sau này các ngươi đi được cái rắm!
Trước kia có Tuyền Cơ đạo trưởng giữ chân hai tên đồ đệ ngốc thay Uy Linh Tiên, lão mới có thể thi triển hết bản lĩnh của mình lừa gạt Kinh Vương. Mà hiện nay Tuyền Cơ đạo trưởng đã chết, hai đồ đệ lại tới dây dưa lão.
Mặc dù Tần Lâm không có vạch trần lão, thầy trò ba người còn có thể tiếp tục ở vương phủ được một thời gian, nhưng hai tên đồ đệ ngốc kia phàm mở miệng ra là có nguy cơ lộ tẩy. Một lần hai lần Uy Linh Tiên còn có thể tùy cơ ứng biến lấp liếm cho qua, năm lần bảy lượt mọi người Kinh Vương phủ liền nhìn ra mấy phần sơ hở, dần dần Chu Thường Quán sinh lòng nghi ngờ.
Uy Linh Tiên thấy không tốt, vội vàng bỏ của chạy lấy người, mang theo hai đồ đệ chạy ra Kinh Vương phủ, thuê một chiếc thuyền vội vàng rời đi Kỳ Châu.
– Đi thì đi đi, nhưng vì sao phải đi về phía Tây?
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử có vẻ không cam lòng nhìn bóng thuyền Tần Lâm xa xa trên sông:
– Thuyền lớn tốt như vậy không đi, sư phụ quả thật già rồi hồ đồ, chỉ cần nói với Tần Đại nhân một tiếng, chẳng lẽ hắn không cho chúng ta lên thuyền sao, chẳng lẽ ngồi thuyền lớn không tốt hơn con thuyền nhỏ xíu lắc lư tròng trành này sao?
Uy Linh Tiên trừng mắt:
– Các ngươi biết cái gì? Họ Tần không thể tin hoàn toàn, không chừng chúng ta đã bị lưu lại trong sổ đen Cẩm Y Vệ. Nếu đi Giang Nam, có họ Tần ở đó, chúng ta làm cái gì cũng không thuận tiện.
Hai tên đồ đệ ngốc làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ:
– Thì ra sư phụ sợ Tần Đại nhân.
Uy Linh Tiên làm bộ muốn đánh, nhưng sau đó chán nản ngồi xuống. Phải nói sợ cũng thật sự là có sợ, từ khi án mạng Xóa Loan thôn xảy ra, dù Uy Linh Tiên là lão giang hồ nhưng cũng cảm thấy mình như Tôn Hầu Tử không thoát khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai, bị Tần Lâm chế ngự khắp nơi.
Hơn nữa nhất định lão phải cân nhắc Bạch Liên giáo trả thù, rời đi Kinh Vương phủ che chở dong ruổi trên chốn giang hồ, nếu lỡ bị Bạch Liên giáo phát hiện, người ta còn không báo thù tuyết hận bắt lão khai đao?
– Nhưng thiên hạ to lớn, nơi nào không có Bạch Liên giáo đây?
Hai vị đồ đệ trợn tròn mắt hỏi ngược lại.
Uy Linh Tiên cất tiếng cười ha hả:
– Đạo gia có một chỗ đi, không những không có Bạch Liên giáo, cũng gọi là hai đứa ngốc các ngươi có miệng cũng khó nói!
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử không chịu tin tưởng, miệng ở trên thân mình, làm sao gọi là có miệng cũng khó nói?!
Uy Linh Tiên chẳng qua chỉ cười hăng hắc, trông về phía Tần Lâm ngồi thuyền lớn xa xa, nhìn trời lẩm bẩm:
– Núi không chuyển nước chuyển, nước không chuyển ta chuyển. Tần Đại nhân, chúng ta sau này còn gặp lại… Không, tốt hơn là đừng nên gặp lại.
…
Bạn đang đọc truyện
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1
tại nguồn:
http://truyensex.ink/cam-y-ve-dai-minh-quyen-1/
Tần Lâm ngồi thuyền lớn có hai cột buồm trước sau, buồm căng gió lộng xuôi chèo mát mái, mỗi bên mạn thuyền có mười tay chèo chưa cần dùng sức, xuôi dòng mà xuống đã cỡi sóng lướt gió chạy phăng phăng nhanh hơn ngựa chạy, vừa nhanh lại ổn.
Ngồi ở mũi thuyền hứng gió sông thổi tới mát mẻ, Tần Lâm vứt nỗi sầu ly biệt sang bên. Trước mắt trời sông một màu, hai bên bờ rừng cây xanh biếc, cũng cảm thấy trong lòng thoải mái nhẹ nhàng.
Chiếc thuyền lớn này được trang trí rất đẹp, hành lang được bố trí chu đáo, nhiều nơi điêu khắc hoa cỏ tương đối đẹp, trước cửa khoang, mũi thuyền, đuôi thuyền còn treo đèn lồng màu đỏ. Quản sự, người làm trên thuyền đều nhất tề mặc áo xanh đội nón nhỏ, thậm chí còn có mấy thị nữ bộ dáng không tệ.
Lúc lên thuyền Tần Lâm đã chú ý tới một chiếc thuyền lớn như thế chỉ có một nhóm bốn hành khách bọn mình, trong lòng thầm trách Ngưu Đại Lực tính toán không chu đáo. Bao một chiếc thuyền lớn như vậy, trên đó còn có rất nhiều người làm, thị nữ hầu hạ, không biết phải tốn phí bao nhiêu tiền? Má ơi, chẳng lẽ tên Ngưu ngốc này thật sự cho mình là phú hộ Thẩm Vạn Tam hay sao?
Dầu gì có ba trăm lượng vàng Kinh Vương đưa, Tần Lâm còn không đến nỗi ngồi Bá Vương thuyền, chờ chạy ra khỏi bến thuyền khoảng một canh giờ, Tần Lâm liền gọi Ngưu Đại Lực dẫn chủ thuyền tới thanh toán.
– Ân công, thuyền này chúng ta không tốn một đồng thuê.
Ngưu Đại Lực toét miệng cười, trong tay còn đang bưng chén nước thịt luộc, là y bưng ra từ sau bếp.
Tần Lâm trợn mắt một cái:
– Sau này chớ gọi ân công nữa, thật là khó nghe.
– Như vậy sao được? Trước mặt người khác gọi Đại nhân ty chức, chỉ có hai ta vẫn phải kêu một tiếng ân công, họ Ngưu này cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa…
– Được rồi được rồi, ta không rảnh dài dòng với ngươi, mau gọi thuyền chủ tới đây tính sổ!
Ngưu Đại Lực trợn to hai mắt, thành thật nói:
– Thật sự không cần trả tiền, đây là chủ thuyền tự nói, không tin ta sẽ gọi y tới.
Nói xong y liền sa sầm nét mặt, vội vàng chạy đi tìm chủ thuyền.
Tần Lâm không hiểu chuyện gì, thầm nhủ trong lòng chẳng lẽ là Ngưu Đại Lực đánh cho y một trận, ép y chở khách miễn phí hay sao? Tên Ngưu ngốc này không phải là kẻ ngang ngược ỷ mạnh, mặc dù nha môn là một chum thuốc nhuộm, nhưng cũng không thể nhanh như vậy mới phải.
Thuyền chủ là một trung niên trắng trẻo mập mập, mặc áo dài màu lục thêu hoa chìm, trên đầu đội Hạo Nhiên cân, khuôn mặt tươi cười đầy hòa khí, gặp mặt bèn vái chào Tần Lâm thật sâu, giọng điệu còn ngọt hơn mật:
– Tiểu dân tên Cổ Phú Quý, được Tần Đại nhân thưởng thức ngồi thuyền tiểu dân, quả thật tam sinh hữu hạnh! Tần Đại nhân là bậc thiếu niên anh hùng rường cột nước nhà, chiếc thuyền này của tiểu dân được lây Hạo Nhiên Chính Khí của Đại nhân, tương lai dù đi trong phong ba bão táp cũng sẽ vững vàng hơn thuyền khác.
Tần Lâm cũng không thích dáng vẻ cúc cung nịnh nót như vậy, bèn khoát tay nói:
– Chớ có dài dòng làm gì, tiền thuê thuyền là bao nhiêu, ta sẽ thanh toán? Nếu như giá cả thích hợp, ta sẽ ngồi thẳng một mạch tới tận Nam Kinh, nếu giá không thích hợp, tới Cửu Giang phủ trước mặt ta sẽ đổi nhà thuyền khác.
Cổ Phú Quý cười cười, khom lưng thật thấp:
– Đại nhân chịu quang lâm, tiểu dân vô cùng cảm kích, làm sao dám đòi tiền thuê của Đại nhân.