Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 291: Cô gái váy bạc và Hồ lô đảo Hàn gia
Vương Trường Sinh cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó chợt xuất hiện bên trong một gian thạch thất.
Hoàng Vân Nhi đã tới nhiều lần, đương nhiên do nàng dẫn đường.
Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh và Hoàng Vân Nhi xuất hiện trên một đường lớn phồn hoa.
Trên đường lớn dòng người như nước, đều là Kim Đan tu sĩ. Tiếp theo là Nguyên Anh tu sĩ, Hoá thần tu sĩ cũng có thể nhìn thấy vài vị.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Trường Sinh và Hoàng Vân Nhi xuất hiện trước cửa một toà lầu các điêu lan khắc ngọc màu lam. Lầu các màu lam cao chín tầng, trên bảng hiệu viết ba chữ cái to “Thất tinh lâu”
Thất tinh lâu là cửa hàng Thất Tinh thương minh mở, chủng loại hàng hoá thượng phẩm đa dạng. Chất lượng tốt, đương nhiên giá tiền cũng không rẻ.
Trấn Hải cung có không ít cửa hàng ở Huyền Nguyệt đảo, tu sĩ cao giai ở Trấn Hải cung có thể hưởng thụ ưu đãi nhất định, nhưng chi phí tiêu tốn sẽ được ghi chép lại, tránh cho các tu sĩ cấp cao thâm ô. Vương Trường Sinh không muốn bị người khác ghi lại chi tiêu của mình.
“Vương sư thúc, đệ tử ở chỗ này chờ ngài.”
Hoàng Vân Nhi thức thời nói. Vương Trường Sinh không đi cửa hàng Trấn Hải cung mở, hiển nhiên không muốn người khác biết đồ vật mình đã mua.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, bước đi vào.
Đại điện rộng mở sáng ngời, có chứa cùng lúc ngàn người cũng không chật chội. Phía sau quầy dài là một loạt kệ giá cao lớn. Bên trên bày ra đủ loại đồ vật, có yêu đan, linh dược, khoáng thạch…
Vương Trường Sinh hơi phóng ra ngoài khí tức Hoá thần, một người nam trung niên có khuôn mặt trắng nón rất nhanh đi tới, vẻ mặt nịnh nọt cất lời: “Hoan nghênh tiền bối giá lâm Thất tinh lâu. Ta là chưởng quỹ tại đây, không biết có thể cống hiến sức lực gì cho tiền bối?”
“Dẫn ta đi gặp chưởng quầy của các ngươi đi! Nghe nói Thất tinh lâu các ngươi có rất nhiều chủng loại thương phẩm, hy vọng các ngươi không làm ta thất vọng.”
“Không phải vãn bối khoe khoang, nhưng toàn bộ Huyền Nguyệt đảo, ngoại trừ cửa hàng do Trấn Hải cung mở, những cửa hàng khác không thể so chủng loại thương phẩm với chúng ta. Còn có chất lượng chắc chắn không bằng Thất Tinh thương minh chúng ta, tiền bối đi gặp chưởng quầy của chúng ta thì sẽ rõ.”
Giọng điệu người nam trung niên dẫn theo một tia tự hào.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, để hắn dẫn đường.
Không qua bao lâu, bọn họ đi tới lầu sáu. Lầu sáu bố tris đơn giản, bày ra mấy cái bàn gỗ màu xanh và mấy chiếc ghế gỗ màu xanh.
Đi qua cầu thang của lầu bảy có hai Nguyên Anh tu sĩ đứng gác. Một đạo màn hình màu lam che kín đầu cầu thang. Bên trên có phù văn không ngừng chớp động, hiển nhiên là cấm chế.
“Chưởng quầy đang bàn chuyện làm ăn, tiền bối chờ một lát.”
Người nam trung niên khách khí nói. Một thị nữ trẻ tuổi mỹ mạo bưng một cái khay lên, trên khay bày một ấm trà màu xanh, một chén trà và một hộp gỗ màu xanh. Một cỗ dược hương thản nhiên bay ra từ bên trong ấm trà.
“Tiền bối đến vừa đúng lúc, chúng ta vừa đến một lô thụ trà. Đây là vật chỉ có Mộc tộc mới có, tác dụng tẩm bổ thần hồn, làm lớn mạnh thần thức, nhưng cần dùng lượng lớn mới có tác dụng.”
Người nam trung niên vừa nói, vừa mở ra hộp gỗ màu xanh. Bên trong là khối gỗ màu ngăm đen, khối gỗ lớn khoảng một ngọn tay, ngoại hình bình thường không có gì đặc biệt.
“Thụ trà!”
Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra thần sắc hứng thú.
Người năm trung niên đặt khối gôc màu đen vào trong chén trà, cầm lấy ấm trà, sau đó rót nước trà nóng bỏng vào bên trong.
Khối gỗ màu đen rất nhanh nảy mầm, biến thành một mầm cây màu xanh nhỏ xíu. Nước trà màu đen, tản mát ra một cỗ hương vị đặc thù.
Mộc tộc yếu hơn so với Nhân tộc, chủ yếu à vì Mộc tộc sinh sản khó khăn, dựa vào bí thuật để nâng cao số lượng tộc nhân. Bản thể của mộc tộc đều là linh mộc, am hiểu thần thông thuộc tính mộc. Cho dù dùng Cửu Long đan, tỷ lệ sinh con của mộc tộc vẫn rất thấp.
Vương Trường Sinh dùng hai ngón tay lấy mầm cây nhỏ xíu ra khỏi chén trà. Rời khỏi nước trà, mầm cây trong nháy mắt héo rũ.
Hắn nâng chung trà lên, uống một ngụm nhỏ. Sau đó gật gật đầu, uống hết nước trà. Hắn cảm thấy có một tia thần thức lớn mạnh. Tuy chỉ là một tia rất nhỏ, nhưng quả thật có tăng trưởng. Nếu Nguyên Anh tu sĩ dùng trà này, hiệu quả khẳng định rất tốt.
“Không tồi, thụ trà này bán như thế nào?”
Vương Trường Sinh lên tiếng khen ngợi, thuận miệng hỏi.
“Năm vạn khối linh thạch một lạng. Thụ trà này thật ra là một loại linh mộc đặc thù, mỗi một ngàn năm mới có thể thu hoạch. Đây chính là linh trà bậc năm.”
Người nam trung niên giải thích.
“Năm vạn!”
Trong lòng Vương Trường Sinh thầm giật mình, tài nguyên tu tiên Huyền Dương giới quả nhiên phong phú, nhưng tiêu phí cũng rất cao. Đây cũng là chuyện thường.
Hắn nhìn về phía đầu cầu thang, một cô gái váy bạc và một người nam trung niên khuôn mặt trắng nõn đi xuống từ lầu bảy.
Cô gái váy bạc dáng người thon dài, miệng anh mũi quỳnh, mi dày mày thanh, eo nhỏ da tuyết. Đai lưng màu thuỷ lam thắt thành hình con bướm thật to. Trên tóc cài một cây trâm phượng màu vàng.
Người nam tủng niên cao cao gầy gầy, trên mặt là tươi cười hoà ái, làm cho người ta có một loại cảm giác bình dị gần gũi.
Vương Trường Sinh cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của cô gái váy bạc, vội vàng đứng dậy. Cô gái váy bạc là một Luyện hư tu sĩ.
Cô gái váy bạc vẫn chưa chú ý đến Vương Trường Sinh, nhẹ nhàng bước xuống lầu. Người nam trung niên tự mình đưa tiễn.