Truyện sex dài tập

Vương Trường Sinh – Quyển 6 (Phần 283)

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 283: Đẩy lui địch và cổ tế đàn

“Vâng, Anh Kiệt thúc.”

Vương Anh Kiệt thu hồi truyện tấn bàn, sau đó ra khỏi.

Không qua bao lâu, Vương Anh Kiệt đi vào phòng nghị sự, ngồi ở ghế chủ toạ.

Một đạo kim sắc độn quang bây tiến vào, rõ ràng là một cự điêu màu vàng có hai cánh dài năm trượng. Một người nam áo bào vàng dáng người khôi ngô và một thiếu phụ váy xanh ngũ quan như hoạ ngồi ở trên.

Người nam áo bào vàng ngũ quan đoan chính, hai tay thô to, tràn ngập lực lượng, một đôi mắt hổ không giận tự uy.

Thiếu phụ váy xanh da thịt trắng như tuyết, mày liễu mi loan.

Người nam áo bào vàng họ Kim tên Vân Vũ, thiếu phụ váy xanh họ Tôn tên Dao. Hai người đều là Nguyên Anh trung kỳ.

Cánh của cự điêu màu vàng không ngừng vỗ, làm dậy nên từng trận cuồng phong, thổi ngã bàn ghế trong phòng nghị sự.

“Thật có lỗi, Vương đạo hũu, ta mới thu phục con Kim vũ điêu này. Nó có dã tính khó thuần, có chỗ không phải, mong Vương đạo hữu bao dung.”

Ngoài miệng Kim Vân Vũ nói như vậy, nhưng ánh mắt lại ngả ngớn.

Vương Anh Kiệt cười ha ha rồi nói: “Dã tính khó thuần? Loại linh cầm này không đánh bồi dưỡng, trực tiếp làm thịt là được. Lại hàng phục một con khác không phải tốt hơn sao.”

Không qua bao lâu, Vương Hoa Dương đi đến.

“Vương đạo hữu nói đùa rồi. Đây là linh cầm cấp bốn, sau khi phục tùng sẽ là một trợ lực to lớn.”

Kim Vân Vũ không cho là đúng nói.

“Linh cầm cấp bốn mà thôi, Vương gia chúng ta có. May mắn con linh cầm cấp bốn này là của Kim đạo hữu. Nếu là linh cầm của ta không tuân thủ quy tắc như vậy, ta đã sớm làm thịt. Đã là thứ không tuân thủ quy tắc, cấp bậc có cao cũng vô dụng. Người cũng giống như vậy, Vương gia chúng ta đối xử tử tế với bằng hữu, nhưng cũng sẽ không khách khí với kẻ địch.”

Vương Anh Kiệt tựa cười không cười nói. Người thiện bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi. Kim Vân Vũ rõ ràng là cố ý tới tìm phiền toái.

Kim gia không có khả năng biết Vương gia có hai vị Hoá Thần tu sĩ lại dám làm như vậy. Khẳng định là được Thiên Lan tông bày mưu đặt kế.

Kim Vân Vũ ngượng ngùng cười, thần sắc hơi xấu hổ.

Hắn đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Vương Anh Kiệt. Nói thật, hắn không muốn đến Vương gia tìm phiền toái, nhưng không chịu nổi bức bách của Thiên Lan tông.

Lúc trước Kim gia đầu phục Thiên Lan tông, thế lực đại trướng. Hiện tại Thiên Lan tông bảo Kim gia làm việc, Kim Vân Vũ không dám không theo.

“Kim đạo hữu, Lâm phu nhân, lão nhân gia các ngươi từ thật xa chạy tới Vương gia chúng ta, không biết là có chuyện gì?”

Giọng điệu Vương Anh Kiệt lạnh nhạt, hơn phân nửa tinh nhuệ của Vương gia ở Thiên Hồ giới, phân tán ở các nơi. Hắn và Diệp Hải Đường phụ trách toạ trấn tổng đàn Thiên Hồ tông. Nhưng Diệp Hải Đường đã rời khỏi tổng đàn Thiên Hồ tông, hiện tại chỉ có Vương Anh Kiệt và một vị Nguyên Anh tu sĩ.

“Vương đạo hữu, đoạn thời gian trước, thời điểm Kim gia chúng ta liệp sát yêu thú, vô tình xảy ra xung đột với đệ tử Vương gia các ngươi. Hai bên đều có thương vong, nhưng oan gia nên giải không nên kết. Chuyện này cứ quên đi vậy, Vương đạo hữu, ý ngươi thì sao?”

Giọng điệu Kim Vân Vũ thành khẩn.

Vương Anh Kiệt luôn bế quan tu luyện, hắn không hiểu biết chuyện bên ngoài lắm nên đưa mắt nhìn về phía Vương Hoa Dương.

Vương Hoa Dương vốn đóng ở Cuồng Phong bí cảnh, làm việc đắc lực. Sau được Vương Thanh Thiến điều đến tổng đàn của Thiên Hồ tông, phụ trách xử lý các công việc vặt.

“Nói bậy, rõ ràng là Kim gia đệ tử các ngươi giành con mồi của Vương gia đệ tử chúng ta, còn chủ động ra tay tấn công chúng ta. Chúng ta chỉ phản kích mà thôi. Chúng ta còn chết mất bảy bị tộc nhân.”

Vương Hoa Dương giải thích.

“Kim đạo hữu, ngươi lập tực mang những tộc nhân ra tay đến Vương gia chúng ta, nếu không chúng ta không có gì hay để nói. Ta lập tức liên hệ Nguyên Anh tu sĩ trong gia tộc. Ta cũng muốn xem xem, Kim gia các ngươi có phải lợi hại như vậy không. Nếu tộc nhân chúng ta chủ động ra tay công kích tộc nhân của ngươi, ta sẽ phế đi pháp lực của bọn họ, nhốt cả đời.”

Vương Anh Kiệt không chút khách khí nói, giọng điệu lạnh như băng.

Gia quy Vương gia vẫn rất nghiêm khắc, sau khi bình định Thiên Hồ giới, lượng lớn gia tộc Vương gia đến Thiên Hồ giới. Trong đó có một bộ phận tộc nhân ỷ thế hiếp người, làm điều xằng bậy, đều đã bị chấp pháp đường hung hăng xử trí.

Kim Vân Vũ cười ngượng ngùng. Hắn đương nhiên biết tộc nhân của mình ra tay trước, còn là hắn hạ lệnh. Thiên Lan tông bảo hắn làm như vậy, muốn nhìn một chút phản ứng của Vương gia. Kim Vân Vũ không dám không làm theo.

“Từ lâu đã nghe Vương đạo hữu có đạo pháp cao thâm, lão phu muốn thử sức một chút. Không biết ý Vương đạo hữu thế nào?”

Kim Vân Vũ trầm giọng nói. Tu tiên giới thực lực vi tôn, có thể ép tu sĩ cấp cao của Vương gia ra mặt, nếu có thể đánh bại, bọn họ sẽ mất vài phần khí thế. Hắn cũng xem như hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

“Được, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút cao chiêu của Kim đạo hữu.”

Vương Anh Kiệt sảng khoái đáp ứng. Hắn biết rõ, nếu không cho Kim Vân Vũ ăn chút trái đắng, chỉ sợ về sau Kim gia sẽ thường xuyên làm phiền Vương gia.

Không qua bao lâu, bốn người bọn họ xuất hiện trên một mảng gò đất, cách đó không xa còn trồng một ít cây dừa.

Ngay từ đầu trận đấu pháp, tay áo Kim Vân Vũ run lên, bay ra hai viên luân kim quang lập loè. Bên trong tiếng xé gió chói tai, hai viên luân màu vàng hoá thành hai đạo cầu vồng kim sắc, bay thẳng về hướng Vương Anh Kiệt.

To top