Truyện sex dài tập

Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1 (Phần 174)

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 174: Nước ngập miếu Long Vương (Hạ)

– Đúng vậy, giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, lần sau đối phó trưởng lão Đường chủ Bạch Liên giáo gì đó, Đại ca sẽ trông cậy vào đệ.

Tần Lâm tràn đầy mong đợi vỗ vỗ bả vai của tên mập.

– Trưởng, trưởng lão, còn có Đường, Đường chủ Bạch Liên giáo…

Tên mập chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cúc hoa* căng thẳng.

(*Chỉ tinh hoàn có vô số nếp nhăn giống như hoa cúc)

Nam Kinh thái bình đã lâu, là trung tâm thống trị quan trọng nhất triều Đại Minh trừ kinh sư ra, triều đình đóng quân ở chỗ này vượt qua mười vạn, bên ngoài các đại doanh các đô ty, vệ, sở, cùng với Chiết binh Thích Kế Quang biên luyện năm đó hợp thành hệ thống phòng ngự hoàn bị nghiêm mật. Đám Cẩm Y Hiệu Úy trú đóng bên trong thành không cần quan tâm võ bị, cho nên ngày càng lười biếng, thỏa mãn với việc thu chút tiền cữ thường lệ, đi kỹ viện uống rượu tìm hoa, tới đổ trường đánh bạc…

Thế tập quân hộ trải qua hai trăm năm như vậy, cho dù là tổ tiên trước kia là loài rồng, hiện tại con cháu cũng đã biến thành loài giun.

Giống như những lão gia binh sở chữ Canh thuộc Tần Lâm cai quản này, trừ đánh bạc, uống rượu, chơi nữ nhân, không còn được tích sự gì khác, ngay cả Tú Xuân đao cũng không thích dùng, đổi sang vũ khí chuyên đánh nhau ngoài đường như thước sắt côn gỗ. Với thân thể bị tửu sắc tài khí móc sạch sức lực của bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của Ngưu Đại Lực trời sinh thần lực, Hàn Phi Liêm lão binh sa trường?

Hai người Ngưu Hàn còn chưa đánh hết sức, đám Cẩm Y Hiệu Úy đã xuôi tay không chống cự, ngồi chồm hổm dưới đất ôm vết thương, ai nấy kêu cha gọi mẹ:

– Má ơi, quá độc ác, cùng là huynh đệ cẩm y, vì tranh giành chút địa bàn mà ra tay ác độc như vậy sao?

– Lão tử phải đến trước mặt Lôi trưởng quan tố cáo các ngươi, đồ trời đánh, gõ vỡ đầu gối lão tử rồi…

– Lấy đi lấy đi, cho các ngươi thu tiền cữ thường lệ Tần Hoài hà, có giỏi thu cả Thiên Hương các, Túy Phượng lâu đi, bảo ta quỳ xuống đất gọi gia gia cũng được!

Hàn Phi Liêm nghe vậy cau mày, gằn giọng quát:

– Trưởng quan nhà ta chính là chính lục phẩm Bá Hộ Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở Nam Kinh, tán cấp Chiêu Tín Hiệu Úy, đặc chỉ thưởng thụ Phi Kỵ Úy Tần Lâm Tần gia gia. Được Lôi trưởng quan phân phái tới sở chữ Canh, quản hạt một dãy Tần Hoài hà!

Đám Hiệu Úy ngơ ngác nhìn nhau, sau đó tất cả đều kêu trời không dứt, nói rằng bị đánh hết sức oan uổng.

Một tên vóc người ngũ đoản, đầu hươu mắt chuột, miệng rất lớn đi lên trước, nhìn Tần Lâm gật đầu cúi người:

– Hiểu lầm, hiểu lầm, quả thật là nước dâng ngập miếu Long Vương, nếu biết là trưởng quan cai quản, thượng ty trực tiếp tới, các huynh đệ tuyệt đối sẽ không càn rỡ như vậy. Hạ quan là Tổng Kỳ Lộc Nhĩ Linh hàm Thí Bá Hộ bản sở, cung nghênh trưởng quan đại giá quang lâm!

Tần Lâm nghe ra Lộc Nhĩ Linh chính là người có thanh âm léo nhéo kia, trong lòng không khỏi cười lạnh: Thật sự chỉ là hiểu lầm sao? Nếu như bên cạnh ta không có hai viên đả thủ Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm, sợ rằng vào lúc này không phải là các ngươi kêu cha gọi mẹ, mà là lão tử đây phải nằm dưới đất!

Một vị Bá Hộ quan ở trên cao tới ngày nhậm chức vì hiểu lầm mà bị thuộc hạ bản sở đánh cho một trận, còn có mặt mũi tiếp tục làm sao? Cho dù là miễn cưỡng ở lại vị trí, chỉ sợ cũng phải trở thành trò cười cho người khác, vĩnh viễn cũng không cách nào lập được quyền uy.

Ánh mắt như điện của Tần Lâm quét qua một lượt trên mặt Lộc Nhĩ Linh, dường như muốn moi ra hết thảy bí mật từ đáy lòng y.

Lộc Nhĩ Linh thoáng động trong lòng, âm thầm kêu khổ: Vị Bá Hộ quan này tuổi không lớn lắm, vì sao ánh mắt giống như vừa bò từ trong đống xác chết ra? Chỉ liếc qua một cái đã rét lạnh thấu xương, cho dù là năm xưa y từng là lão binh chiến đấu sinh tử với giặc Oa, cũng không có được ánh mắt sắc bén như vậy.

Biết rõ Tần Lâm khám phá dụng tâm của mình, Lộc Nhĩ Linh vẫn không chịu thôi, trong lòng đã quyết cười nói:

– Mới vừa rồi Bá Hộ Đại nhân nên nói rõ thân phận mới phải, khiến cho các huynh đệ gây ra chuyện hiểu lầm. Chậc chậc, chúng ta vừa xấu hổ, còn bị đánh đau…

Những Cẩm Y Hiệu Úy kia vốn đang lo lắng chọc giận tới quan mới, hoặc là hối hận vì mới vừa rồi nhất thời hồ đồ, nhưng Lộc Nhĩ Linh khiêu khích như vậy bọn họ nhớ lại cảm giác đau đớn trên người, nhất thời ôm lòng oán hận chuyển sang Tần Lâm. Bọn họ cảm thấy vị quan mới này hạ thủ quá ác, lại hoàn toàn không suy nghĩ nếu mới vừa rồi Tần Lâm thật sự bị bọn họ đánh ngã, tiền trình đời này coi như hủy diệt hơn phân nửa.

Tần Lâm lại như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng cười nói:

– Bản quan làm Bá Hộ của các ngươi, vậy các ngươi phải hành sự theo phương pháp của bản quan. Từ trước tới nay bản quan vẫn hậu thưởng trọng phạt, có công lớn thưởng lớn, có lỗi nặng phạt nặng. Bộ dáng vừa rồi của các ngươi, bản quan không chỉ có phải đánh, còn phải đánh thật mạnh!

Đám Cẩm Y Hiệu Úy hiểu được là mình làm sai, muốn phản kháng lại đánh không lại Ngưu Đại Lực, chỉ có thể vừa rên rỉ vừa mỉa mai:

– Tên nhà quê lên tỉnh cũng dám nói hậu thưởng trọng phạt, lão gia gặp phải ngươi coi như xui xẻo, bị ngươi đánh không nói, ngươi có thể thưởng được mấy đồng?

Tần Lâm cười hắc hắc, mở nắp rương đang để trên xe.

Chúng Hiệu Úy nhất thời kinh hô lên: Chỉ thấy bên trong chứa vàng ròng bạc trắng đầy ắp, khiến cho người ta nhìn vào hoa cả mắt.

Tần Lâm lại cười hỏi:

– Theo các ngươi bản quan bao nhiêu tuổi?

Các Hiệu Úy ngơ ngác nhìn nhau, không dám càn rỡ, ngoan ngoãn đáp:

– Mười sáu, mười bảy? Ngài là thế tập Bá Hộ ở tỉnh khác ư?

Trong lòng bọn họ, còn trẻ như vậy đã có thể làm được Bá Hộ, trừ thế tập ra không còn khả năng nào khác.

– Bản quan mười bảy tuổi, vào nửa năm trước còn là học đồ y quán Lý thị Kỳ Châu! Nhưng bây giờ bản quan không những là cẩm y Bá Hộ thực thụ, còn thừa mông Thánh thượng đặc chỉ thưởng thụ Phi Kỵ Úy.

Tần Lâm cười sâu xa, thanh âm tràn đầy cám dỗ:

– Các ngươi nói thử ta nghe, bản quan thưởng được các ngươi hay không?

Nửa năm từ dân chúng lên tới Bá Hộ Cẩm Y Vệ, đây là tốc độ thế nào, tương lai Tần Lâm còn sẽ lên tới vị trí nào? Hiện tại hắn mới mười bảy tuổi!

Sống lâu ở Nam Kinh thành, cho dù là Hiệu Úy phổ thông cũng trở thành lão hồ ly trong quan trường, nghe vậy lập tức biết được cân lượng lai lịch của Tần Lâm.

– Thưởng được, gia gia nhổ ra sợi lông còn to hơn eo chúng ta…

Các Hiệu Úy rối rít quỳ xuống đình tham, cho dù là đầu gối bị gõ rất đau, cũng cố gắng chịu đau mà quỳ:

– Thuộc hạ cầu xin Tần gia gia cất nhắc!

Thấy chúng Hiệu Úy phục xuống đình tham, Tần Lâm cười thầm trong bụng không ngừng. Lúc hắn ở Kỳ Châu đã từng thông đồng với Trần Tứ Hải, phủ đầu Loan Tuấn Kiệt mới đến nhậm chức làm giảm uy phong của y, không ngờ rằng đám lão binh giảo hoạt sở chữ Canh Nam Kinh cũng biết chiêu này. Không biết Tần gia đã từng chơi qua chiêu này sao, quả thật là múa búa trước cửa Lỗ Ban.

To top