Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 159: Đêm Trăng Tra Án
Dường như bộ y phục này mặc không vừa…
Tần Lâm như cười như không nhìn chằm chằm Triệu Bộ Đầu.
– Ừm!
Trong miệng Triệu Bộ Đầu phát ra thanh âm vô nghĩa, sau đó lui về sau một bước, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, lúng túng nói:
– Đúng vậy, không nghĩ tới trương sình lớn như vậy…
Tần Lâm cười lạnh hai tiếng, trong lời Triệu Bộ Đầu có một ý nghĩa sâu xa nào đó.
Không đợi bao lâu, Lục mập cùng Hàn Phi Liêm từ bến tàu trở lại, hai người đều hơi có vẻ hưng phấn.
Tần Lâm lấy mắt ra hiệu với bọn họ, ba người từ đuôi thuyền đi qua mạn thuyền.
Tên mập không kịp chờ đợi nôn nóng báo cáo:
– Phú Trì trấn có một Lý Trưởng đã mất tích mười tám ngày, tuổi tác tương đương với thi thể này!
Nghe nói thi thể chết trôi khi còn sống lại là một vị Lý Trưởng, Tần Lâm không khỏi có chút giật mình.
Mặc dù Lý Trưởng là quan lại nhỏ bé không đáng kể gì, nhưng cũng là trụ cột quan trọng của nền tảng chính quyền Đại Minh. Đại Minh lấy một trăm mười hộ làm một lý, lập ra Lý Trưởng quản lý hộ khẩu đinh dịch, điền mẫu thuế phú, điều giải tranh chấp dân gian, trên nối liền với châu quan huyện nha, dưới trực tiếp trông coi lê dân bách tính, tuy chức vị thấp nhưng trách nhiệm khá nặng nề.
Đột nhiên có một tên Lý Trưởng bị người hại chết, thi thể trôi trên Trường Giang, mà thái độ Tiền Lương Sư Gia cùng Bộ Đầu châu nha đối với chuyện này cực kỳ mập mờ không rõ, sợ rằng trong này cất giấu không ít ẩn tình.
Tần Lâm nghĩ đến chỗ này bèn lặng lẽ kéo Giang Mậu qua một bên, thấp giọng nói:
– Giang huynh giúp một chuyện, ngươi nói như vầy với Triệu Bộ Đầu…
Giang Mậu đảo mắt một vòng, tức giận nói:
– Tại sao ta phải giúp ngươi?
Tần Lâm ngẩn ra, biết người này vẫn còn vì khác biệt trong lúc luận nhân vật thiên hạ và phân biêt giới tính thi thể mà để trong lòng, cười thầm tính khí y có chút trẻ con, ngược lại cũng thú vị. Suy nghĩ một chút bèn thổi phồng:
– Hạ quan ở Cẩm Y Vệ tra án cũng khá nhiều, cũng không có nghi nan như hôm nay vậy, vụ án này không nhờ Tam công tử giúp một tay là không được. Tam công tử hay giúp đỡ người khác, nên hạ quan biết chỉ cần mở miệng, Tam công tử nhất định sẽ ra tay viện thủ.
Giang Mậu được thổi phồng một phen, nhất thời thấy Tần Lâm thuận mắt hơn trước nhiều, vui vẻ ra mặt gật đầu:
– Đã như vậy, ta còn có thể không giúp một tay sao?
Tần Lâm âm thầm cười đau cả bụng, lòng nói Giang Tam công tử này thật là có cái gì đều viết ra trên mặt, muốn lừa gạt y quả thật hết sức dễ dàng.
Giang Mậu liền theo như lời Tần Lâm, nghênh ngang đi tới bên người Triệu Bộ Đầu, vênh mặt hất hàm nói:
– Đám quan lại thối nát, nha dịch xui xẻo Hưng Quốc châu các ngươi, mắt để đâu vậy, không thấy thi thể đã trương sình không còn nhân dạng hay sao? Còn dám lấy một bộ y phục tầm thường tới đây, chẳng phải là muốn đùa giỡn với bản công tử?
Triệu Bộ Đầu vốn đã được Phương Sư Gia chỉ điểm, lại bắt chuyện với người Giang phủ, tuy không thể hoàn toàn khẳng định nhưng cũng đoán được tám chín phần thân phận đối phương. Cho nên Giang Mậu vừa nổi giận, y hết sức nhún nhường, khom lưng thật thấp xuôi tay nói:
– Bẩm công tử gia, bọn ta không nghĩ tới thi thể này trương sình to như vậy, không thể làm gì khác hơn là tìm thợ may làm một chiếc y đại thọ, mua quan tài miệng rộng về tẫn liệm. Làm trễ nãi hành trình công tử, thứ lỗi, thứ lỗi!
Vốn là Triệu Bộ Đầu đã hạ mình như vậy, với tính khí Giang Mậu hẳn nên chấm dứt mọi chuyện, nhưng lần này y không chịu buông tha, nghiêm mặt nói:
– Nói nhẹ nhàng vậy sao… Há chỉ làm trễ nãi hành trình, thuyền của bản công tử thật tốt, chở thi thể trả lại Hưng Quốc châu cho các ngươi phải chịu xui xẻo, chuyện này tính thế nào đây? Thuyền này là mua ba ngàn lượng bạc mới có, sau khi trở về bản công tử không thể làm gì khác hơn là đốt nó xả xui…
Giang Kính tính tình đôn hậu, nghe khẩu khí đệ đệ giống như là bắt chẹt đòi tiền, y cũng có chút mất hứng, chuẩn bị tiến lên ngăn trở.
Giang Tử lại nhìn ra mấy phần đầu mối, nhìn Đại ca lắc đầu một cái, lấy mắt ra hiệu.
Giang Kính cũng là người vô cùng thông minh, được muội muội chỉ điểm lập tức hiểu đầu đuôi, nhìn Tần Lâm bên mạn đang cười hề hề xảo quyệt, nói khẽ với Giang Tử:
– Tên họ Tần này cũng vô cùng giảo hoạt, để cho Tam ca muội đứng ra đảm đương trách nhiệm, hừ hừ!
Ba huynh muội Giang gia có suy nghĩ của riêng mình, Triệu Bộ Đầu nghe vậy trước hết kinh hãi, kế đó lại vui mừng.
Kinh hãi là vì Giang Mậu đòi hỏi không ít, ba ngàn lượng bạc không phải là con số nhỏ, bắt chẹt đòi tiền như vậy cũng hơi quá đáng. Vui là nếu đối phương đòi tiền, vậy không phải là vì chuyện mà Phương Sư Gia đang lo lắng. Như vậy thì rất dễ, dù sao cũng không phải là mình bỏ tiền túi, có gì phải sợ.
– Dạ, dạ, Đại lão gia bản châu cảm niệm thịnh tình công tử, nhất định sẽ có điều báo đáp…
Triệu Bộ Đầu vừa cười ha hả vừa nói:
– Vậy ta lấy thi thể xuống trước, cũng tránh cho xui lây bảo thuyền công tử…
– Không được!
Giang Mậu ngăn y lại, ra vẻ công tử nhà giàu ương bướng:
– Thi thể này là một vật chứng, thi thể chết trôi Hưng Quốc châu các ngươi làm dơ bẩn xui xẻo thuyền ta, cho dù là kiện lên tới nha môn Tuần Phủ cũng là chúng ta có lý. Nếu như ngươi đem nó đi, đám ôn quan Hưng Quốc châu lại không thừa nhận, ta không có bằng chứng làm sao nói lý đây?
Triệu Bộ Đầu bất đắc dĩ, lại thay mặt Tri Châu mời chư vị công tử đến nha môn dự tiệc.
Giang Mậu không nhịn được trợn mắt một cái:
– Hưng Quốc châu các ngươi là địa phương ôn dịch đáng ghét, có gì ngon có thể ăn được chứ?
Triệu Bộ Đầu cười bồi nói:
– Bản châu có Ngọc Thực hiên, xa gần trăm dặm chỉ có nơi đó biết làm Giang Dao Trụ (gân sò khô), tươi ngon vô cùng…
Mặc dù cái tên Giang Dao Trụ có chữ giang (sông) trong đó, nhưng lại là trân phẩm hải sản sò biển, một dãy Hồ Quảng cực kỳ hiếm thấy, có thể làm món Giang Dao Trụ cũng coi là tương đối khá.
Nhưng Giang Mậu ở nhà ăn ngon mặc đẹp đã quen, mỗi bữa cơm phụ thân y cả trăm món, chỉ sợ không có bụng mà ăn, y cũng đã quen, Giang Dao Trụ kia cũng không phải là thứ hiếm thấy gì, cho nên bất quá chỉ cười lạnh nói:
– Ngươi cho bản công tử là tên khất cái, chưa từng ăn Giang Dao Trụ sao? Nói hươu nói vượn!
Triệu Bộ Đầu lời không hợp ý, không thể làm gì khác hơn là vội vã xuống thuyền rời đi, Vào lúc này sắc trời đã tối, y âm thầm nghĩ ngợi: Chờ buổi tối sau khi thương nghị cùng Sư Gia, xoay sở tìm đủ bạc, sáng sớm ngày mai sẽ trở lại kết thúc chuyện phiền phức này.
Giang Mậu vốn có chút thói xấu của công tử, thế nhưng trong nhà bị mẫu thân quản thúc, không thể nào ra cửa. Lần này đi cùng huynh muội tới Giang Nam, vừa ra cửa đã gặp được kỳ án thi thể chết trôi, trong bụng cực kỳ hưng phấn. Mới vừa rồi theo lời Tần Lâm nói lừa gạt Triệu Bộ Đầu càng làm cho hứng thú của y gia tăng không ít. Chờ sau khi Triệu Bộ Đầu đi xa bèn vênh mặt lên hỏi Tần Lâm:
– Sao hả, bản công tử diễn kịch có được chăng?