Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 154: Xác Chết Trên Sông
“Ít nhất người này linh đài thanh minh, phẩm tính cao khiết, không phải là phàm phu tục tử có thể so kịp!” Giang Tử nghĩ như vậy.
Giang Tử cảm thấy hiểu biết Tần Lâm rất là độc đáo, có lòng muốn nghe hắn bình luận chính sự, liền vô cùng kiên nhẫn nói một lần nội dung chủ yếu triều chính mới Vạn Lịch.
Ánh mắt Tần Lâm không nhìn Giang Tử, nhưng cũng nghe nàng nói chuyện rất nghiêm túc.
Đầu tiên Giang Tử nhắc tới phương diện quân sự Trương Cư Chính dùng Thích Kế Quang thủ Kế Châu, quân đội biên luyện xe, kỵ, pháo kết hợp với nhau theo cách mới, sử dụng thật nhiều hỏa khí như súng Pháp, súng hơi, khiến cho người Mán không dám vượt qua biên giới nửa bước.
Tần Lâm gật đầu mỉm cười, hiển nhiên rất là tán thưởng điểm này.
Tiếp theo nàng nói đến lại phương diện trị thực hành Khảo Thành pháp, quy định các cấp quan viên đầu năm đều phải định ra kế hoạch trước, cuối năm khảo hạch có hoàn thành kế hoạch hay không, từ triều đình tới địa phương giám sát tầng tầng. Trong đó quan địa phương nào chinh thu thuế phú không đủ chín thành kế hoạch, nhất luật giáng chức xử phạt, cho đến tước chức làm dân. Quan võ luyện binh, Đề Hình phá án cũng đều có chỉ tiêu khảo hạch tương ứng.
– Hay!
Tần Lâm vỗ tay cười to:
– Dựa theo Khảo Thành pháp, thứ người như Thiệu Kinh Bang rõ ràng phải cuốn gói cút đi!
Giang Tử thản nhiên cười một tiếng, nói đến hạng mục cuối cùng, chính là phương diện tài chính Trương Cư Chính nhất đắc ý trong các hạng mục triều chính mới: Nhất Điều Tiên Pháp.
Đại Minh thái bình đã lâu, thôn tính đất đai nghiêm trọng, địa phương hào cường thường thường giấu giếm số lượng ruộng đất, khiến cho triều đình chinh thu thuế phú không đủ, Trương Cư Chính thi hành Nhất Điều Tiên Pháp chính là đối phó cục diện loại này, chủ yếu có ba nội dung. Thứ nhất là đổi chinh thu vật thật như lương thực tơ lụa thành chinh thu bạc trắng, thứ hai là hợp nhất vô số danh mục thuế thành một mục, để tránh quan phủ địa phương tùy ý gia tăng thuế phú. Thứ ba lại là đo đạc diện tích ruộng đất cả nước, truy thu số thuế mà hào cường giấu giếm.
Nói xong những lời này, Giang Tử ngừng lại, nàng cơ hồ khẳng định có thể lấy được câu trả lời tán dương từ trong miệng Tần Lâm, sau đó nàng sẽ chuẩn bị cáo từ rời đi. Mặc dù vị cẩm y Bá Hộ này kiến thức bất phàm, nhưng còn kém một khoảng so với nhân tài lương đống, ít nhất hắn không đưa ra được ý kiến xây dựng gì với triều chính mới.
Nhưng lần này Tần Lâm suy tính hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu một cái:
– Thủ pháp Giang Lăng tướng công tuy hay, thế nhưng phương hướng sai lầm. Cũng giống như cho dù là một người chạy nhanh tới mức nào nhưng chạy lầm đường, vĩnh viễn cũng không thể đi tới được địa phương mình muốn.
Đôi mày nhỏ dài thanh tú của Giang Tử nhất thời cau lại, đôi môi mím thật chặt, rất muốn lập tức phản bác, cuối cùng nhịn được không trở mặt tại trường.
Hai huynh đệ Giang Kính cùng Giang Mậu liếc mắt nhìn nhau, đều có mấy phần tức giận, rốt cuộc tính khí Giang Mậu nóng nảy hơn, ưỡn ngực thẳng lên trầm giọng hỏi:
– Từ khi Giang Lăng tướng công nắm triều chính tới nay, Nhất Điều Tiên Pháp đã được thử nghiệm ở Phúc Kiến, Hồ Quảng, cho dù là ở là Giang Lăng, không, Vũ Xương chúng ta cũng đang thử nghiệm, hào cường không thể giấu giếm đất đai được nữa, phủ kho thu vào tăng nhiều, quan dân vỗ tay khen hay, vì sao Tần huynh lại nói phương hướng sai lầm?
Tần Lâm cười cười:
– Trương Tướng gia đã có chí phú quốc cường binh, vì sao ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào một mẫu ba phân đất? Sở dĩ tại hạ nói phương hướng của y sai lầm chính là vì vừa nghe Giang Tử huynh giới thiệu, mới biết Trương Tướng gia đặt ra Nhất Điều Tiên Pháp vẫn là nhắm vào nông nghiệp. Thế nhưng bất kể y vơ vét chinh thu của hào cường địa phương hay nông phu nghèo khổ, cũng là mang cả tài sản quốc gia chỉ nhắm vào một chữ Nông, phương hướng này sai lầm rồi.
Giang Mậu run tay lên, nước trà trong chén đổ ra ngoài gần nửa. Giang Kính hơi trầm ổn, mặt cũng có vẻ hoảng sợ, Giang Tử lại khẽ a một tiếng, tự biết mình thất thố, vội vàng cầm tay áo che kín mặt.
Ba huynh muội trao đổi ánh mắt mấy lần, đều hết sức kinh ngạc: Lời Tần Lâm không hẹn mà hợp với chuyện mà phụ thân bọn họ ngày đêm suy tính. Người này ở ngoài giang hồ xa xôi, không ở trong triều, làm sao hắn có thể nghĩ ra được?
Bất quá chuyện này nói dễ làm khó. Năm Long Khánh đầu tiên bởi vì tài phú không đủ, Thủ Phụ Cao Củng cũng từng nghĩ ra chủ ý này, nhưng tấu chương như bươm bướm bay tới tấp cùng người trong nho sĩ nho lâm đồng loạt kêu la “Không thể tranh lợi cùng dân”, rất nhanh khiến cho y phải thay đổi ý tưởng, trộm gà không được còn lỗ nắm thóc, làm náo loạn cả lên. Đối với chuyện này, phụ thân bọn họ cũng còn do dự không quyết, cho nên lần lửa mãi mà chưa có động tác.
Ngoại trừ phụ thân được coi như người trời, từ trước tới nay Giang Tử chưa hề phục người nào khác, lần này lại bị Tần Lâm một lời nói cho á khẩu không trả lời được. Ngẫm nghĩ hồi lâu, nàng mới sắp xếp được ngôn ngữ, nhưng giọng điệu không còn lớn như trước nữa:
– Tần… Tần tiên sinh nói có chút đạo lý, nhưng thuế phú quốc gia tự có kiến chế, tùy tiện sửa đổi sợ rằng sĩ lâm ồn ào, thiên hạ náo loạn…
Thật ra thì các hạng mục biện pháp cải cách của Trương Cư Chính làm sao không đưa tới sĩ lâm ồn ào, thiên hạ náo loạn? Chẳng qua là toàn bộ các biện pháp cải cách này gom lại cũng không có trở lực lớn bằng chuyện này.
Giang Tử nghĩ tới đây, gương mặt trắng trẻo bóng bẩy của nàng liền bừng đỏ, không thể làm gì khác hơn là đổi sang phương hướng khác mà nói:
– Mặc dù Nhất Điều Tiên Pháp vẫn là nhắm vào khối nông thuế này, nhưng chủ yếu là nhằm vào hào cường địa chủ vơ vét thôn tính đất đai, thêm thuế của hào cường sẽ có thể giảm thuế nhà nghèo, bên mạnh lên bên yếu đi, thương sinh khắp thiên hạ không khỏi nhận được lợi ích.
– Lý tưởng hóa rồi…
Tần Lâm lắc đầu thở dài:
– Sở dĩ gọi hào cường là hào cường, là vì năng lực chuyển dời thuế phú mạnh hơn nhiều so với dân chúng bình thường. Chỉ cần triều đình vẫn nhắm thuế phú vào phương diện lợi tức sản xuất nông nghiệp không buông, không nghĩ đến chuyện khai thác nguồn lợi từ phương diện khác, như vậy thuế phú ruộng đất dần dần sẽ chuyển dời sang tiểu dân.
– Biện pháp của Trương Tướng gia có thể gia tăng thu nhập của kho phủ trong vòng mười năm, hai mươi năm, nhưng nếu thời gian kéo dài hơn nữa, thuế ruộng đất gia tăng sẽ dời từ hào cường địa chủ sang cho dân chúng nghèo khổ. Lâu ngày dài tháng, đến năm đại hạn mất mùa dân chúng không thể no bụng, tự nhiên nạn dân nổi lên bốn phía, sợ rằng có họa thiên hạ rối ren.
Giang Tử nghe vậy kinh hãi trong lòng, cảm giác tựa hồ trong lúc vô tình phụ thân cũng từng nói tới lời như vậy.
– Thật là quá đáng…
Giang Mậu có chút không phục, phản bác:
– Chỉ cần triều đình công bằng, lấy Khảo Thành pháp chỉnh đốn lại trị, hào cường chưa chắc có thể dời thuế phú sang cho dân chúng nghèo khổ…
Giang Tử có chút xem thường lời của Tam ca, hiển nhiên trạng thái lý tưởng tất cả quan viên thiên hạ đều tận hết trách nhiệm của mình, từ sau ba đời Hạ, Thượng, Chu cũng đã không xuất hiện nữa.