Truyện sex dài tập

Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1 (Phần 152)

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 152: Luận Thiên Hạ

Ytheo phụ thân buôn bán tơ sống, rốt cục thua lỗ một khoản bạc không nhỏ, mà sau khi Thích Kế Quang bình Oa làm ăn chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

– Thấy chưa!

Tần Lâm vỗ tay cười nói:

– Thích gia gia luyện binh bình Oa không phải là dùng bạc của triều đình sao, tiền của triều đình không phải là tiền thu thuế sao?

Cổ Phú Quý nghe vậy im lặng hồi lâu, khẽ gật đầu một cái:

– Tần Đại nhân nói không sai, nhưng nếu là người khác cũng sẽ nghĩ cách để trốn thuế. Bảo một mình ta làm nghĩa dân, bỏ ra từng mớ bạc lớn, kẻ hèn này cũng chỉ có thể kính tạ mà không làm được.

Tần Lâm cười ha hả, hắn cũng chỉ là cảm khái nhất thời mà nói như vậy, cũng không trông cậy vào mấy câu nói đã biến Cổ Phú Quý thành một kẻ tự giác nộp thuế được.

Hai người không biết trên mặt sông vô cùng rộng lớn, gió sông đưa đối thoại của hai người đi xa, có một chiếc quan thuyền hoa lệ ngoài xa, người trên thuyền đã nghe hết rõ ràng.

Thuyền này chính là phúc thuyền, nhưng đáy thuyền bằng phẳng hơn phúc thuyền bình thường, tiện cho đi lại trên sông. Lâu thuyền chạm trổ điêu khắc, không ít địa phương khắc kim long, thái phượng. Hai đèn lồng treo cao hai bên mũi thuyền lớn hơn đèn lồng thông thường rất nhiều, nhưng không ghi danh hiệu quan hàm trên đó, mà đèn bên trái viết “Nhĩ vi diêm mai”, bên phải viết “Nhữ tác chu tiếp”.

(Lấy câu “Nhược tác hòa canh, nhĩ vi diêm mai” trong Kinh Thi. Nếu nấu canh ăn, chỉ nên dùng muối và mơ. Muối mặn, mơ chua làm gia vị cho canh ngon, ý nói việc lương tướng hiền thần giúp vua trị nước. Nay gọi quan Tể Tướng là “điều mai” hay “hòa mai” là bởi ý đó.)

Người trên đầu thuyền nghe Tần Lâm cùng Cổ Phú Quý đối đáp, chợt vỗ tay mà cười:

– Ở miếu đường trên cao tất lo cho dân, ở sông nước ngoài xa tất lo cho vua, trên sông lớn này rồng rắn hỗn tạp, chẳng lẽ người này lại là quốc sĩ chi tài sao?

Người trên quan thuyền này ăn mặc theo lối quý công tử, đầu đội một chiếc Bát Bảo Thúc Phát quán đính tử kim, thân mặc cẩm bào thêu mây vàng, trông như một vầng mây rực rỡ, lưng đeo một chiếc thắt lưng dương chỉ bạch ngọc, chân mang giày da đỏ đế dày, rõ ràng là một vị công tử xuất trần.

Nhưng sau gáy người này tóc mây xõa xuống óng ánh, gần như có thể soi mặt trên đó. Trên đôi gò má phúng phính hiện lên hai rặng mây hồng, hai mắt đen nhánh sáng ngời sâu thẳm như trời đêm mùa Thu, thân hình yểu điệu, rõ ràng là một trang quốc sắc thiên hương.

Tiếng gió đưa đối thoại từ Giao Bạch thuyền ngoài xa truyền tới nơi này, lúc nghe thấy Cổ Phú Quý khen Thiệu Kinh Bang là thanh quan, thần sắc mỹ nữ này tỏ vẻ khinh thường. Tiếp theo Cổ Phú Quý mắng to Trương Cư Chính, đôi mày thanh tú của nàng khẽ cau lại, mặt phấn hơi lộ vẻ tức giận.

Cho đến cuối cùng Tần Lâm lớn tiếng phản bác Cổ Phú Quý, cũng chỉ ra lợi ích do triều đình giảm thuế không thể để cho đám phú thương độc hưởng, mỹ nữ cải nam trang này mới đổi giận làm vui, khen Tần Lâm một câu.

Lúc này có hai thanh niên cũng vận trang phục công tử sang quý từ trong khoang thuyền đi ra.

Thanh niên hơi lớn tuổi mặc cẩm bào đen thêu mây chìm mỉm cười hỏi:

– Ha ha, mới vừa rồi tiểu muội khen vị thanh niên tài tuấn nào vấy?

Thanh niên kia mặc cẩm bào màu xanh rêu vạt thêu hoa, giữa đôi mày lộ vẻ nhanh nhẹn, tỏ ra kinh hãi nói:

– Đại ca, đệ không nghe lầm chứ, vị tiểu muội của chúng ta mắt mọc trên trán, vị vương tôn công tử nhà nào có thể lọt được vào mắt xanh của nó?

Bị ca ca trêu ghẹo, thế nhưng mỹ nhân không hề xấu hổ, mà là nghiêm mặt nói:

– Mới vừa nghe trên thuyền bên kia nghị luận, về quốc sự quả thật có mấy phần kiến giải. Phụ thân nắm triều chính vẫn hay khuyến khích triều đình, tuy vét hết hào kiệt trong thiên hạ, vẫn e lọt lưới minh châu ngoài biển khơi. Tiểu muội chỉ muốn chia sẻ nỗi lo với phụ thân, khám phá nhân tài lương đống. Hai vị huynh trưởng thừa biết tâm tính tiểu muội, sao còn mang ái tình nam nữ ra trêu cợt như vậy?

Hai vị huynh trưởng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tiểu muội nói lời nào lời ấy hết sức đường hoàng, khó lòng bắt bẻ.

Vị tiểu muội này của bọn họ sinh ra đã ham học, lại được phụ thân hết lòng dạy bảo, trong đầu toàn là đạo trị quốc an bang, đặt bút xuống viết một hơi ngàn chữ. Nếu thân là nam nhi, mười tám Trạng Nguyên cũng thi đậu, không phải là các loại tài nữ Lý Dịch An, Trác Văn Quân có thể sánh bằng, có thể xưng là nữ trung Gia Cát.

Hơn nữa nàng tâm như trăng sáng không dính bụi trần, không có chút hứng thú nào với ái tình nam nữ. Một dãy Giang Lăng không biết bao nhiêu thanh niên tài giỏi đẹp trai hao hết khí lực muốn lấy được trái tim của nàng, nhưng kết quả đều là gãy giáo quay về.

Nữ tử rốt cục cũng phải thành thân, chẳng lẽ giai nhân mười sáu vĩnh viễn không bước chân ra khỏi cửa, sống tới già trong khuê phòng? Hai vị huynh trưởng phụng phụ mệnh đi Giang Nam du học chuẩn bị ứng thí khoa thi Tiến Sĩ Canh Thìn năm sau, được cha mẹ cho phép liền đem tiểu muội theo, xem thử có vị Giang Nam tài tuấn nào có thể lọt vào pháp nhãn của nàng chăng.

Không nghĩ tới còn ở trên sông, tiểu muội từ trước tới nay vốn không phục người lại lên tiếng khen người khác, hai vị huynh trưởng kinh ngạc bèn đi ra cửa khoang hỏi thăm tình huống.

Tiểu muội liền kể lại một lần đối thoại mới vừa rồi giữa Tần Lâm cùng Cổ Phú Quý, sau đó nói:

– Đại ca, Tam ca, ánh mắt tiểu muội như thế nào, người này nói cũng khá phải không?

Tam ca nhìn thấy bên kia treo đèn lồng quan hàm Bá Hộ Cẩm Y Vệ, lập tức có mấy phần không phục:

– Một tên vũ phu mà thôi, nói càn vài câu may mà trúng được, cũng chẳng có gì lạ.

Đại ca khoát tay cười nói:

– Không thể nói như vậy, nếu hắn có thể nói ra lời này cũng đáng được kết giao, sao chúng ta không qua đó hàn huyên một chút, cũng giải khuây tịch mịch trong lúc đi thuyền?

Ra lệnh một tiếng, đám thuyền phu miệng đếm nhịp chèo thuyền đi như bay, đại quan thuyền chạy thẳng về phía Tần Lâm ngồi trên Giao Bạch thuyền.

Đại ca tâm tư kín đáo, lệnh cho người hầu thu hai chiếc đèn lồng “Nhữ tác chu tiếp” và “Nhĩ duy diêm mai” vào trong khoang thuyền.

Tiểu muội nhìn thấy chẳng qua chỉ mỉm cười, nhìn dáng dấp cũng không mấy tán thành cử động Đại ca.

Rất nhanh thuyền đã tới gần, Tam ca gấp gáp, không đợi người hầu thông truyền, tự mình lớn tiếng nói:

– Trưởng quan trên thuyền bên kia, chúng ta đi thuyền trên cùng một dòng sông chính là duyên phận. Mới vừa rồi nghe các ngươi đối thoại rất hay, chúng ta có thể lên thuyền đàm đạo được chăng?

Món ngon vật lạ trên Giao Bạch thuyền không tốn tiền, hai tên tham ăn Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực đã ăn một trận cật lực, lúc này đang ôm bụng tròn căng nằm trên giường. Hàn Phi Liêm ôm một thị nữ vào khoang phong lưu khoái lạc, Tần Lâm ngồi một mình ở mũi thuyền quả thật rất nhàm chán.

Nghe thấy đại quan trên thuyền kêu gọi, Tần Lâm nhất thời mừng rỡ, vội vàng bảo dừng thuyền, nghênh đón đối phương đi lên.

Hai chiếc thuyền lớn thả neo giữa dòng sông, thả ván giữa hai mạn thuyền làm cầu bước qua, ba vị công tử sang Giao Bạch thuyền, cùng Tần Lâm phân chủ khách ngồi xuống.

To top