Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 147: Được Nọ Mất Kia (Thượng)
Vừa gặp mặt, vị tiểu công công này liền dập đầu với Tần Lâm:
– Tần gia rửa oan thay chủ nhân nhà ta, đại ân đại đức suốt đời khó quên, đáng tiếc nhỏ muốn rời khỏi Kỳ Châu, sợ rằng đây là lần cuối cùng dập đầu với Tần gia.
Tần Lâm vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trương Tiểu Dương hàm chứa nước mắt kể lại thân thế của y. Thì ra quê y ở Trương gia trang ở Bảo Định phủ Hà Bắc, vào năm Long Khánh thứ sáu Hà Bắc đại hạn, một dãy Bảo Định đất trắng ngàn dặm, Trương Tiểu Dương chỉ có mười tuổi, đói bụng đến nỗi khóc oa oa. Mặc dù quan phủ có chẩn tế, thế nhưng nạn dân quá nhiều, lương thực cứu nạn thiên tai cũng giống như gáo nước đổ trên sa mạc.
Phụ mẫu Trương gia lâm vào tuyệt lộ không thể làm gì khác hơn là tự tay hoạn con trai, chuẩn bị đưa vào trong cung làm thái giám, không cầu vinh hoa phú quý, ít nhất có thể có được cơm no.
Vừa đúng lúc Long Khánh đế băng hà, Vạn Lịch đế lên ngôi, lão Kinh Vương đời trước Chu Dực Cự vào kinh triều bái đi ngang qua Trương gia trang, thấy thảm cảnh tai dân động lòng từ bi, mua lương thực phát ra lúc này mới cứu được tính mạng một làng. Nghe nói cha mẹ tự tay hoạn con trai chỉ cầu ăn được cơm no, lão thiên tuế cũng lộ vẻ sầu thảm, liền mang Trương Tiểu Dương theo bên người, sau khi vào triều trở về Kỳ Châu, điều cho cháu trai Chu Do Phiền sử dụng.
Lần này Tần Lâm rửa oan cho Chu Do Phiền, Trương Tiểu Dương cũng lập được công lớn, Kinh Vương phụ tử hỏi y muốn ban thưởng cái gì, y nói chỉ muốn về quê thăm cha mẹ.
Một hoạn quan về quê rồi chẳng khác nào phế nhân, đương nhiên phụ tử Kinh Vương sẽ không để y ra đi như vậy, vậy cũng quá bạc đãi người ta.
Vừa đúng dịp Hoàng công công ra kinh, phụ tử Kinh Vương liền có chủ ý: Phiên Vương có thông lệ tiến cử y quan, đạo sĩ, hoạn quan đến cung đình phụng chức, cũng giống như tiến cống. Ý là chúng ta có thứ gì tốt, dâng lên cho thiên tử dùng trước. Quê quán Bảo Định phủ của Trương Tiểu Dương ở rất gần kinh sư, tiến y vào cung làm việc, chính y cũng có nơi nương tựa, phụng dưỡng phụ mẫu cũng thuận tiện.
Tần Lâm nghe tao ngộ của Trương Tiểu Dương cũng thở dài không dứt, thuận miệng hỏi:
– Bao nhiêu năm qua, Trương công công có nhận được tin tức trong nhà không? Trừ cha mẹ ra có còn thân thích nào khác hay không?
Vẻ mặt Trương Tiểu Dương đau khổ lắc đầu một cái:
– Kỳ Châu cách Bảo Định phủ ba ngàn dặm, tin tức gì cũng không có, chỉ nghe nói mãi cho đến năm thứ hai lúa chín mới không còn nạn đói, nhưng phụ mẫu ta có thể chịu đựng được đến khi lúa chín hay không, cũng chỉ có trời mới biết. Trong nhà trừ cha mẹ ra, họ hàng cũng nhiều, bất quá thân thuộc chỉ có một vị thúc thúc, từ lúc ta còn nhỏ thúc đã đi kinh sư, sinh tử không biết.
Tần Lâm nghe vậy, im lặng không nói.
Hoàng công công cho là Tần Lâm mất hứng, nghiêm mặt hổ nhìn Trương Tiểu Dương, âm dương quái khí nói:
– Tên nô tài này làm gì vậy, vì sao lại nói lời buồn bã như vậy? Tương lai vào cung chỉ có thể nói thánh thiên tử tại vị thiên hạ thái bình, nếu còn nói nhăng nói càn những lời khó nghe này, coi chừng bị vả miệng!
Trương Tiểu Dương liên tiếp dập đầu trên đất, luôn miệng nói Hoàng công công dạy dỗ chí phải.
Ngược lại Tần Lâm động lòng trắc ẩn mấy phần vì thân thế bi thảm của Trương Tiểu Dương, lại cảm thấy tiểu thái giám này một mực trung thành với Chu Do Phiền, tính tình không tệ, trong án tranh đoạt Kinh Vương phủ cũng có một thời gian coi như sóng vai tác chiến với nhau, bèn động thủ đỡ hắn, lại giúi năm lượng vàng cho Hoàng công công, cười nói:
– Tiểu Trương công công là cố giao của tại hạ, lần này đi kinh sư ba ngàn dặm, phải nhờ Hoàng công công chiếu cố y nhiều hơn một chút.
Hoàng công công giả vờ đẩy ra vài cái, thái giám thấy vàng bạc như ruồi thấy máu, nào có chuyện không muốn. Rốt cục y vừa nhét vàng vào ngực vừa chĩa ngón tay cái lên:
– Tần Đại nhân trượng nghĩa khinh tài, chân chính là cập thời vũ. Tương lai nếu như có cơ hội điều vào kinh phụng chức, chúng ta cần phải thân cận hơn một chút mới được.
Tần Lâm thầm nhủ trong lòng: Chúng ta kết giao tình không có gì, thân cận ư… lão tử không có hứng thú gì với thái giám.
Trương Tiểu Dương cảm kích Tần Lâm rơi nước mắt, rời đi Kinh Vương phủ vào cung trong kinh sư làm tiểu thái giám, có lẽ cả đời sẽ không gặp nữa, người ta còn cầm vàng lót đường thay ngươi, đây mới gọi là nghĩa bạc vân thiên.
Mao Đạc, Hoắc Trọng Lâu cũng cực kỳ sùng bái Tần Lâm, bắt buộc hắn ngồi lên chủ tiệc. Sau khi hai người này về kinh chắc chắn sẽ thăng quan, không phải là nhờ phúc của hắn sao?
Đặc biệt Hoắc Trọng Lâu chậm rãi uống Nữ Nhi hồng hết chén này tới chén khác, dường như tựa hồ mười mấy năm yên lặng, mười mấy năm oan ức đều phát tiết ra vào giờ khắc này, cuối cùng cầm ly đặt phịch xuống bàn, khảm sâu vào trong mặt bàn gỗ, có vẻ lâng lâng nói:
– Nếu… nếu như thượng ty của lão Hoắc ta hào sảng, nghĩa khí như Tần huynh đệ, lão Hoắc ta đâu chỉ làm một Đương Đầu nho nhỏ như vậy?
Tần Lâm không có uống bao nhiêu, nghe vậy chẳng qua là cười cười, cuối cùng cũng không nói gì: Dĩ nhiên hy vọng bên người có một vị cao thủ như Hoắc Trọng Lâu vậy, nhưng chức vị Cẩm Bá Hộ Y Vệ của mình còn quá nhỏ, mặc dù Hoắc Trọng Lâu cảm kích, lại không thể nào phục vụ cho mình. Bất quá đã kết giao tình, tương lai cũng sẽ có một ngày…
Cơm rượu xong xuôi, đưa đoàn người Hoàng công công xuống lầu rời đi, trong thoáng chốc Tần Lâm chợt thấy trăng sáng rọi xuống mặt đất một hình người dựa theo bóng cây.
Hắn cho là Bạch Liên giáo phái người tới báo phục, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, định thần nhìn lại thì ra là Ngưu Đại Lực đứng ở nơi đó.
Ngưu Đại Lực thấy Tần Lâm đã phát hiện bèn đi tới ôm quyền một cái, toét miệng rộng cười nói:
– Ân công uống say rồi sao, có cần uống chén canh giải rượu hay không? Nào, để ta đỡ ngài tới quán Vương bà bán Toan Mai thang, giải rượu rất hay…
– Ta không có say!
Tần Lâm như cười như không nhìn Ngưu Đại Lực:
– Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, lão tử nhìn dáng vẻ ngươi muốn nổi gai ốc toàn thân…
Ngưu Đại Lực lúng túng xoa xoa tay, nhăn nhăn nhó nhó nói:
– Mẫu thân ta bảo ta tới nói với ân công… Cái này…
– Nếu như không nói, vậy ta đi đây!
Tần Lâm làm bộ muốn đi.
Lúc này Ngưu Đại Lực mới nóng nảy, vội vàng nói rõ ý tới: Thì ra Trương Công Ngư thăng quan đi Vũ Xương phủ, tân nhậm Tri Châu Kỳ Châu đã đến nhậm chức. Đây gọi là tôi nào chúa nấy, tân Tri Châu dứt khoát cắt giảm ban bệ do người tiền nhiệm lưu lại, chỉ dùng tâm phúc của mình.
Mặc dù khoảng thời gian này Ngưu Đại Lực cũng thu được chút ít tiền cữ thường lệ, có thể mang tới hiếu kính tân Đại lão gia, giữ được vị trí dân tráng Ban Đầu, nhưng y càng nghĩ càng cảm thấy không có ý nghĩa. Làm nha dịch vô cùng thấp kém, mặc dù có uy phong trước mặt dân chúng, nhưng Tri Châu, Sư Gia thậm chí còn sáu phòng Ty Lại, ai ai cũng có thể coi thường.