Truyện sex dài tập

Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1 (Phần 144)

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 144: Thiên ân cao dày (Hạ)

Tòa đạo quán này phong cảnh ưu nhã, cây hoa tươi tốt, hoàn cảnh thanh u, dùng để mở công trường nhà xưởng gì cũng lãng phí, hơn nữa còn không thuận tiện.

Vì vậy Tần Lâm đã xin Lý Thời Trân mở khu nội trú trong phòng xá của đạo quán trước đây. Y quán Lý thị vốn có mấy gian phòng cho bệnh nhân từ xa đến ở tạm, nhưng theo danh tiếng thần y Kỳ Châu của Lý Thời Trân lớn dần, bệnh nhân bên ngoài đến từ Trường Sa, Vũ Xương, Nam Xương càng ngày càng nhiều, phòng ở đã không đủ dùng, khách điếm hai bên đường phố bên ngoài đều chen đầy bệnh nhân từ nơi khác đến.

Vượt ngoài dự liệu của rất nhiều người, Lý Thời Trân cũng không từ chối mà lập tức đáp ứng, cười với vẻ thỏa mãn, lập tức thu nhận phòng ốc của Huyền Diệu quán.

Chỉ có Tần Lâm phát giác trong ánh mắt của lão thần y có rất nhiều thứ khác, ặc… giống như ánh mắt của cha mẹ vợ nhìn con rể.

Hơn nữa liên tục mấy ngày, biểu hiện của Thanh Đại tỏ ra là lạ, không gọi thân thiết Tần Đại ca Tần Đại ca nữa, mà từ xa nhìn thấy hắn đã né tránh, trên gương mặt xinh đẹp hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ tránh né con sói.

– Ôi, vì sao tiểu Thanh Đại đột nhiên lại thẹn thùng rồi?

Tần Lâm không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

Càng thêm làm cho Tần Lâm không giải thích được chính là, thái độ của hai người Lý Kiến Phương đối với hắn đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, hoặc là nói trước kiêu ngạo sau cung kính mới đúng, Trầm thị còn bưng bát trứng chần nước sôi, rượu nếp than cười híp mắt đặt ở trên bàn của hắn.

Có âm mưu… Đến khi Nhị thẩm Tương thị, Tứ thẩm Dương thị đều bưng trứng chần nước sôi tới, cuối cùng Tần Lâm đã đoán được mấy phần nguyên nhân. May là da mặt hắn dày, ở trong y quán cũng có chút ngồi không yên, ngoại trừ điểm danh ở Bá Hộ Sở đều chạy tới công trường Huyền Diệu quán.

Dựa theo suy nghĩ của Tần Lâm, sau này y quán trên đường cái trong thành chính là phòng khám bệnh, mà Huyền Diệu quán sẽ cải kiến thành khu nội trú, cung cấp cho bệnh nhân bên ngoài và bệnh nhân cần điều trị lâu dài ở.

Biết được Lý thần y muốn cải kiến Huyền Diệu quán thành y quán, dân chúng trong thành ngoài thành chịu ân huệ của lão đều tới giúp một tay, Vương Tiến Hiền lại phái Vệ Sở binh tới làm công, mọi người chung tay chung sức rất nhanh đã hình thành bộ dáng ban đầu.

Một ngày này trên công trường của y quán mới, Tần Lâm đang cùng Lục Viễn Chí một trước một sau khiêng một cây gỗ, vừa đi vừa đếm nhịp đầu đầy mồ hôi, Tông Nhân phủ Mao Đạc Mao Đại nhân mang theo mấy tên hoạn quan lục tục chạy đến.

– Tần Đại nhân thật có nhã hứng, tự mình khiêng gỗ, muốn làm theo hiền nhân ngày xưa sao?

Mao Đạc mặt lộ vẻ vui mừng nói.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyến này làm xong chuyện trở về kinh, Mao Đại nhân sẽ có thể nhảy ra khỏi nha môn nước trong (chỉ lương không lậu) Tông Nhân phủ này, hoặc là chuyển đến Lục bộ làm Lang Trung, hoặc là ra ngoài làm quan phụ mẫu một phương, cuối cùng đã có thể xuất đầu. Mà chuyện này có thể làm thuận lợi như vậy, không có Tần Lâm có thể được sao?

Tần Lâm đặt cây gỗ xuống, chắp tay nói:

– Mao Đại nhân có gì chỉ giáo?

Mao Đạc đột nhiên khom lưng, cười lớn nói:

– Chúc mừng Tần Đại nhân, chúc mừng Tần Đại nhân. Thánh chỉ đã hạ, Đại nhân còn không mau mau về Bá Hộ Sở tiếp chỉ?

Hai tiểu hoạn quan cũng bĩu môi nói:

– Hoàng công công của chúng ta đã chờ ở Bá Hộ Sở nửa ngày, ngươi cũng quá tự cao…

Hai người bọn họ không nói tiếp, bởi vì Tần Lâm đã nhét hai lượng bạc vào lòng bàn tay bọn họ, sau đó nhìn về phía Mao Đạc chắp tay nói một tiếng đắc tội, lên ngựa liền chạy về phía Bá Hộ Sở.

Lục Viễn Chí vẫn ngây ngốc khiêng gỗ, nước dãi cũng nhỏ giọt xuống:

– Thánh chỉ, má ơi, Tần ca cũng tiếp được thánh chỉ rồi.

Trên đại đường Bá Hộ Sở, Hoàng công công không nhịn được đi đi lại lại, mắng té tát các Hiệu Úy của Bá Hộ Sở:

– Tên Tần Lâm này làm quan kiểu gì vậy? Tỏ ra tự cao như vậy, còn xem chúng ta ra gì sao? Nếu như quan của Đại Minh triều đều lười biếng như vậy, vậy có được không?

Cho đến khi Tần Lâm đi vào, Hoàng công công vẫn còn đang bày ra khuôn mặt giống như hai tiểu thái giám y mang tới, trong nháy mắt đã biến thành gió xuân đầy mặt. Trong lòng bàn tay của Tần Lâm đưa về phía y lấp lánh một thỏi vàng mười lượng.

Thái giám phái tới tuyên chỉ cũng không phải là loại người giàu có gì, nếu không cũng sẽ không phải vượt qua ngàn dặm phong trần tới làm chuyện này. Hoàng công công ước lượng trọng lượng của đĩnh vàng xong lập tức khom lưng xuống, nụ cười trên mặt vô cùng nịnh nọt:

– Ô chao, khó trách Tần Đại nhân còn trẻ như vậy đã lập được công lớn, hiện tại được Hoàng đế sắc phong, tương lai xuân phong đắc ý lên như diều gặp gió, còn phải nói sao? Chúng ta trở về kinh sư nhất định phải nói với những công công kia, triều Đại Minh đã xuất hiện một thiếu niên anh hùng tuổi trẻ tài cao…

Hoàng công công trước kiêu ngạo sau cung kính, làm cho các Hiệu Úy của Bá Hộ Sở nhìn thấy mà buồn cười, âm thầm bội phục Tần Lâm ra tay hào phóng.

Mọi người không dám chậm trễ, nếu chính chủ đã đến, rất nhanh bày ra hương án tiếp nhận thánh chỉ.

Hoàng công công tuyên đọc thánh chỉ, đầu tiên toàn là những lời khách sáo công trung thể quốc, anh dũng giết địch, phía sau mới nói đến nội dung mang tính thực chất: Sắc phong cho Tần Lâm chức vị Cẩm Y Vệ chính thức ở Thiên Hộ Sở Nam Kinh là chính lục phẩm Bá Hộ, Tán Giai (không cố định) Chiêu Tín Hiệu Úy, bởi vì quân công nên được phong thêm tòng ngũ phẩm huân quan Phi Kỵ Úy.

Phát giác ra Tần Lâm không hiểu đầu cua tai nheo gì, Hoàng công công liền giải thích tỉ mỉ cho hắn: Chiêu Tín Hiệu Úy là Tán quan không cố định, phàm quan võ chính lục phẩm đầu tiên đều nhận chức Chiêu Tín Hiệu Úy, sau sẽ thăng lên Thừa Tín Hiệu Úy, đây là theo lệ mà thôi, chẳng có gì lạ. Phi Kỵ Úy là gia huân, chuyên cho quan viên lập được quân công, cũng không có ý nghĩa thực tế.

Như vậy đâu có gì hay ho? Sắc mặt Tần Lâm tỏ ra không được tốt lắm.

Hoàng công công trợn mắt thật lớn, biểu lộ dáng vẻ hâm mộ ghen tị:

– Nếu như được sắc phong bằng đại án bảo cử (tiến cử người tài), giống như diệt giặc Oa, người Bặc, sau một trận chiến có không biết bao nhiêu kẻ được sắc phong, chính là rác rưởi không đáng kể gì. Mà thiếu niên anh hùng giống như Tần Đại nhân, vì nước khắc địch lập công, gọi là “giản tại đế tâm” (được Hoàng đế biết tới), là Thiên tử Đại Minh thưởng cho, so với tiến cử người tài chính là một trên trời, một dưới đất.

Lúc này Tần Lâm mới toét miệng cười.

Hoàng công công lại nói:

– Hơn nữa, điều Tần Đại nhân từ Kỳ Châu đến Nam Kinh, ha ha ha, Nam Kinh là nơi Lục Triều kim phấn, màu mỡ vô cùng. Giống như Cẩm Y Vệ ở Hồ Quảng các ngươi… không phải ta nói, đường đường Bá Hộ ở đây bảo đi Nam Kinh làm một Tiểu Kỳ cũng lập tức đồng ý. Lần này Tần huynh giống như chuột sa chĩnh gạo, còn không mau đa tạ thiên ân cao dày?

To top