Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.ink
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 138: Xong Xuôi Mọi Chuyện
Lục Viễn Chí sờ sờ cằm đầy thịt béo, cười nói:
– Không phải nói hai người này nội ứng ngoại hợp sao, lúc Bạch Liên giáo phá vòng vây hai người bọn họ không có lao ra, đệ còn tưởng rằng bọn họ bị giết mất. Chờ đến khi họ Ngụy cứu đám khốn kia chạy đi, đệ bèn vào trong quán tìm bọn họ, lòng nói dầu gì cũng là giết giặc đền nợ nước, mong cho toàn thây chớ bị lửa thiêu. Kết quả Tần Đại ca cũng thấy rồi, hai người bọn họ một đứng ở phía dưới hương án, một chui vào bên trong lư hương, không bị thương sợi lông cọng tóc nào.
Tần Lâm cười to, hai tên đồ đệ của Uy Linh Tiên hay bị sư phụ chê là ngu ngốc, thật ra bản lĩnh chạy trốn của bọn họ rất khá.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử cũng cười theo một hồi, không biết hai người bọn họ cười chuyện gì.
Kinh Vương Chu Thường Quán đã tới, Uy Linh Tiên tay áo phất phơ đi trước nhất, cầm trong tay phất trần sắc mặt nghiêm nghị, miệng không ngừng nói:
– Bạch Liên Ma giáo dám giả trang đạo sĩ, chiếm đạo quán ta, cho là môn hạ Tam Thanh ta không có người sao? Lần này bần đạo ra tay, thi triển đại pháp lực hàng ma phục yêu, nhất định phải nhất cử quét sạch bọn tà ma ngoại đạo các ngươi…
Hai tên Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử mới vừa rồi còn được Lục Viễn Chí dạy dỗ một phen, tư thế đã rất tốt. Nhưng vào lúc này từ xa nhìn thấy sư phụ lại quên hết mọi chuyện, vứt thái đao, cây gài cửa xuống đất, chạy tới níu tay sư phụ òa khóc lớn lên:
– Sư phụ, đồ nhi suýt chút nữa mất mạng, vì sao người không đến cứu đồ nhi?
– Sư phụ, đồ nhi rất nhớ người…
Uy Linh Tiên đang khoác lác tới lúc cao hứng, nước bọt văng tung tóe, hù dọa cho tất cả mọi người từ Kinh Vương trở xuống phải giật mình sửng sốt. Lão không đề phòng hai tên đồ đệ bất ngờ chạy tới phá vào thời khắc mấu chốt, không biết nói cái gì cho phải, ngây người ra chốc lát, sau đó đá một cước vào mông Không Thanh Tử:
– Đồ không ra gì, vì sao không bắt được Tuyền Cơ yêu đạo? Ôi, bần đạo tính sai rồi, hai tên đồ đệ pháp lực thấp kém này vẫn thiếu một chút hỏa hầu, sau này không thể làm gì khác hơn là bần đạo tự thân xuất mã!
Tần Lâm ở bên cạnh nghe vậy phì cười, hiện tại hắn đã hiểu ra vì sao lúc trước Uy Linh Tiên nghèo khổ vất vả, sau lại có thể mê hoặc Kinh Vương. Cũng nhờ vào Tuyền Cơ Tử giữ hai tên đồ đệ ngốc nghếch của lão ở Huyền Diệu quán, lão đạo mới có thể đại triển thân thủ ở Kinh Vương phủ. Nếu không cho dù là lão khoác lác tới nỗi lưỡi nở hoa sen, hai tên đồ đệ ngốc này mở miệng chắc chắn sẽ lộ tẩy.
Kinh Vương Chu Thường Quán thấy phía ngoài Huyền Diệu quán đầy máu tươi, thi thể, đã chứng thực nơi này là phân chi bí mật của Bạch Liên giáo, cảm kích Tần Lâm không bút nào tả xiết. Y đi tới nắm lấy tay áo Tần Lâm, luôn miệng nói:
– Nếu không phải Tần Đại sư đoán được gian mưu, tính mạng tiểu vương cùng khuyển tử cũng khó được bảo toàn, tiểu vương thật sự vô cùng cảm kích. Hiện tại không thuận tiện, mấy ngày nữa tiểu vương nhất định hết sức báo đáp… Không không không, Tần Đại sư không nên khước từ, tiểu vương hiểu được người phương ngoại không thèm mấy vị đại huynh lỗ vuông (tiền đồng), chẳng qua là xin Đại sư cầm lấy thưởng cho người khác mà thôi.
Tần Lâm không thể từ chối, cười nói một tiếng cung kính không bằng tuân mệnh.
Tông Nhân phủ Kinh Lịch Mao Đạc cũng tiến lên chắp tay, hết lời khen Tần Lâm thiếu niên anh hùng, hữu dũng hữu mưu, diệt địch lập công, sẽ đặc tấu lên triều đình chuyện này. Sau khi nói xong thình lình hạ giọng nói:
– Tần Đại nhân, ngài có tiên dược kéo dài tuổi thọ hay không? Hạ quan công tác phục án ở Lễ bộ, Tông Nhân phủ hàng năm, tới tuổi này rồi cảm thấy lưng đau gối mỏi. Nghe… nghe nói ngài cho thiên tuế gia một ít đan dược…
Mao Đạc là quan kinh sư, lại là hệ thống quan văn nha môn, Lễ bộ, Tông Nhân phủ, cho dù là y thượng tấu rõ ràng mọi chuyện xảy ra, cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu đối với Tần Lâm vốn thuôc hệ thống Cẩm Y Vệ. Cho nên y lên tiếng xin đan dược trân quý cũng cảm thấy hơi xấu hổ, áy náy không yên lo lắng Tần Lâm cự tuyệt.
Y không biết Lục Vị Địa Hoàng hoàn bổ Calci Tần Lâm muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho Mao Đạc mấy chục cân cũng không sao. Nhưng hắn suy nghĩ một chút bèn cố ý ra vẻ khó khăn:
– Loại đan dược đó còn lại không nhiều lắm, bất quá nếu Mao Đại nhân cần, hạ quan sẽ trở về tìm thêm, sẽ có trên dưới trăm viên.
Mao Đạc nghe vậy như mở cờ trong bụng, vốn y cảm thấy chỉ cần mấy viên là đủ, trước hết nghe thấy Tần Lâm nói còn lại không nhiều lắm, còn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt. Đang thất vọng lại nghe Tần Lâm đổi giọng, nói có thể cho trên dưới trăm viên, nỗi vui này quả thật là khó lòng kiềm chế.
Y âm thầm tính toán lần này dâng tấu chương nhất định phải vẽ rồng vẽ rắn, thêu hoa trên gấm thổi phồng chiến công của Tần Lâm lên một phen. Mặc dù không thấy có được hiệu quả gì thực tế, đến lúc đó cho hắn xem bản sao tấu chương nộp lên trên, cũng có thể biểu hiện Mao Đại nhân ta đã bỏ công phu vì hắn.
Tần Lâm cùng Chu Thường Quán, Mao Đạc hàn huyên, xa xa liếc thấy một đám người mặc Phi Ngư phục Cẩm Y Hiệu Úy từ phương hướng Bá Hộ Sở chạy tới, nụ cười của hắn lại càng trở nên rạng rỡ: Các ngươi tới chậm rồi!
Mọi chuyện xong xuôi Loan Tuấn Kiệt mới dẫn dắt thân tín vội vàng chạy tới, cả người lẫn ngựa toàn là mồ hôi, thở hồng hộc.
Thì ra Loan Tuấn Kiệt ở Bá Hộ Sở nghe nói Huyền Diệu quán bốc cháy, vẫn giận dỗi không chịu đi, vẫn còn nghi ngờ Tần Lâm giăng bẫy chờ y chui vào. Y phái ra hai tên thân tín đi trước thăm dò, chờ đến lúc hai người này tìm hiểu rõ ràng chạy về báo cáo, y lập tức điểm nhân mã chạy tới, chỉ thấy ba ban nha dịch thủ hạ Trương Công Ngư đang cầm chổi quét dọn tro tàn.
Loan Tuấn Kiệt lăn lộn ở Thiên Hộ Sở mười mấy năm, mặc dù không quen xử lý sự tình cơ sở, nhưng kinh nghiệm trên quan trường vẫn tinh thông, chạy tới nửa đường đã biết mình mắc bẫy của Tần Lâm. Cho nên mới vừa xuống ngựa ở cửa Huyền Diệu quán, bất chấp hàn huyên cùng bọn Kinh Vương Chu Thường Quán, Tri Châu Trương Công Ngư, Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền, lập tức ra vẻ chỉ huy, gào to ra lệnh cho thủ hạ:
– Lão Phùng, mau dẫn người ra cửa sau tra xét, ngăn chặn yêu phỉ muốn trốn. Cát Hoành, ngươi mang mấy huynh đệ đi vào lục soát, nhất định phải tìm ra kinh thư, văn điệp của yêu phỉ Bạch Liên giáo. Chương Tứ Bảo, tra hỏi người sống…
Thân tín do Loan Tuấn Kiệt mang tới cũng không nói, người của Bá Hộ Sở Kỳ Châu mới đầu dựa vào y đều hối hận không thôi, nhưng chuyện tới nước này cũng không có biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là làm bộ chạy tới chạy lui làm việc, giống như bầy ruồi bay nhặng cả lên.
Thật ra thì lúc này chuyện gì cũng đã xong xuôi, Bạch Liên giáo đồ chạy trốn đều bị Tần Lâm bắt giết, Vương Tiến Hiền mang theo hơn một trăm tên thân binh gia tướng dập tắt lửa bên trong Huyền Diệu quán rất nhanh, ngay cả thi thể, vết máu trên đất cũng được Trương Công Ngư chỉ huy đám Lý trưởng, địa bảo dọn dẹp gần như sạch sẽ.